Hai vị sư huynh phụ trách mua rượu mua thức ăn cũng không rõ ràng nội dung cuộc nói chuyện của cố nhân và sư phụ, chỉ biết cuối cùng vị Tần tướng quân kia uống đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng chẳng còn tâm trí đâu mà dựng râu trừng mắt với sư phụ nữa, ước chừng say rồi cũng say đến quên hận quên thù.
Đợi Khâu Hỉ Nhi điều dưỡng tốt thân thể thì Tô Dịch Thủy liền đề nghị muốn dẫn đám đệ tử cùng tới ải Vọng Hương, dọc theo đường cũng thuận tiện tu hành. Lộ trình lần này xa xôi hơn một chút, Tô Dịch Thủy mở miệng phân phó xong nhị sư thúc mới làm vẻ mặt đau lòng bỏ hết vốn liếng mua một cỗ xe ngựa cho đám bọn họ nghỉ chân, còn có ba con ngựa khỏe để cưỡi. Lần này đệ tử Tây sơn không cần dùng chân đo đường nên cũng khá thoải mái.
Tần tướng quân mang theo vài thân binh cùng đồng hành với đám người Tô Dịch Thủy, lúc chuyện trò mới phát hiện y cũng là đệ tử Tây sơn khi xưa. Người ngoài đều xem Tô Dịch Thủy là đệ tử thân cận của Mộc Thanh Ca, kỳ thực năm đó trước khi đền tội Mộc Thanh Ca còn từng phá lệ nhận thêm một người.
Tần tướng quân mặt rỗ tuổi quá bốn mươi ấy vậy mà lại là đệ tử thân cận của Mộc Thanh Ca năm đó, Tần yêu rượu sở dĩ có thể ngồi lên vị trí này hoàn toàn do đánh bậy đánh bạ. Khi ấy Mộc Thanh Ca hiệp trợ quân Tề đóng giữ cửa ải trọng yếu tử chiến cùng phản quân Bình Thân vương, chính vào lúc này nàng cứu được Tần Huyền Tửu đang hấp hối rồi thu hắn làm môn đồ. Không giống những đệ tươi xanh mọng nước khác, Tần tướng quân này có một cái cằm đầy râu, một cái mặt đầy sẹo rỗ, hoàn toàn không phù hợp tiêu chuẩn thu đệ tử của Mộc Thanh Ca.
Khâu Hỉ Nhi có chút hiếu kỳ hỏi đại sư thúc, vị Tần tướng quân này hai mươi năm trước anh tuấn hơn bây giờ hay sao? Vũ Thần dùng sức lắc đầu, hai mươi năm trước chẳng những Tần tướng quân không có khôi ngô mà trông qua còn có vẻ nhỏ gầy hèn mọn, xấu xí hơn bây giờ một chút.
Tần tướng quân vừa vặn thúc ngựa ngang qua, nghe lời này thì trợn mắt hướng về phía Vũ Thần nói:
"Sư phụ ta còn chưa chê ta xấu, đám tôm tép các ngươi ở đó lải nhải cái gì?"
Tần tướng quân cùng hai tùy tùng của Tô Dịch Thủy từ trước đến giờ vẫn luôn không hợp nhau.
Nhiễm Nhiễm sau đó mới biết sư phụ Tô Dịch Thủy vốn là con của Bình Thân vương đã từng phản nghịch, nói cách khác nếu như năm đó không phải Mộc Thanh Ca giữa đường ngán chân thì có khi Bình Thân vương đã binh biến thành công rồi lên ngôi hoàng đế, kéo theo Tô Dịch Thủy cũng đường đường trở thành hoàng tử đại Tề. Vì điểm xuất thân như thế mà Tần Huyền Tửu không cách nào chào đón Tô Dịch Thủy cùng tùy tùng, huống gì năm xưa hắn ta còn phản bội sư môn, thù mới hận cũ không cách nào dung thứ.
Bị Tần tướng quân mắng chửi Vũ Thần cũng không ăn chay, phản pháo lại dăm ba câu rồi cả hai cùng ở trên lưng ngựa cãi vã. Vũ Thần nhảy đỏng lên mắng:
"Sao ngươi không tự soi mặt vào bãi nướ© ŧıểυ ý, với cái bộ dáng xấu như quỷ đó của ngươi thì ta hồ nghi rằng do năm xưa Mộc Thanh Ca nhất thời uống say hoa mắt mới dại dột thu nhận ngươi!"
Bởi vì vừa vào sư môn thì ân sư liền bị hại hết nên Tần Huyền Tửu vẫn luôn buồn bã việc mình không thể chính thức nhận tổ quy tông, hiện giờ nghe Vũ Thần nhắc đến điểm yếu y liền lập tức nổi giận, từ bọc hành lý trên lưng ngựa lấy ra một đôi chùy tử kim quyết tử chiến cùng Vũ Thần.
Nhiễm Nhiễm từ cửa sổ trong xe ngựa bên cạnh nhìn sang thấy trận náo nhiệt hồi lâu vẫn không có dấu hiệu kết thúc nên vội vàng khuyên nhủ:
"Tần tướng quân, đại sư thúc của con chỉ đang đùa với người, con vừa nhìn đã thấy người có tiên phong đạo cốt, là bậc kỳ tài tu tiên. Phái Tây sơn ngũ hành chủ mộc, bên trong tên người có một chữ "tửu" nên cùng với chữ "thủy" trong tên sư phụ của con đều lợi cho "mộc", nhất định sư tôn cảm thấy ngũ hành của người vượng nàng nên mới thu người làm đồ nhi."
Đây vốn là lời ba phải, thế nhưng Tần Huyền Tửu nghe xong lại nhìn rưng rưng nhìn nàng, mắt óng ánh lệ quang nói:
"Năm đó sư phụ ta đúng là nói như vậy, sao cô nhóc lại biết?"
À...
Nhiễm Nhiễm chỉ có thể cười gượng, đây đều là nàng nói lung tung, nếu như tương tự với tổ tông thì chỉ đơn thuần là trùng hợp. Đáng tiếc lời nói vô tâm này lại khơi gợi lên kỷ niệm với ân sư của Tần tướng quân, thế nên đêm đó y lại tìm Tô Dịch Thủy đi cắm trại ở bờ sông uống rượu đến say mèm.
Nhiễm Nhiễm cảm thấy sự kiện hai vị đồng môn sư huynh đệ một sống một chết này tồn tại chung một chỗ thật quá huyền diệu, bởi thái độ của họ đối với sư tôn Mộc Thanh Ca trước đây hoàn toàn bất đồng, không tưởng tượng được hiện giờ vẫn có thể cùng bình thản nắm tay cùng tiến về phía trước. Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì có thể hàn gắn bọn họ lại với nhau cùng hướng về ải Vọng Hương ở Tây Bắc mà thôi.
Sau đó rất nhanh nàng đã biết được duyên cớ.
Tô Dịch Thủy đưa mấy đồ đệ nhàn tản tới gần ải Vọng Hương trông thấy mây đen chồng chất đầy trời thì hỏi:
"Các ngươi có biết nơi này vì sao gọi là Vọng Hương không?"
Túi sách tu chân Bạch Bách Sơn chưa từng buông tha bất cứ cơ hội nào, lập tức khoe khoang nói:
"Tam giới chia làm ba giới Nhân, Thiên, Địa, chốn này là vùng đất chết chứa linh hồn con người, nghe nói linh hồn người chết nếu muốn xuống địa phủ phải ở Vọng Hương cốc chờ đợi ba năm, đến khi giải quyết xong lưu luyến nơi nhân giới, dứt bỏ mọi thứ có thể xuống luân hồi dưới địa phủ."
Tô Dịch Thủy nhẹ gật đầu tỏ ý nhị đồ đệ nói không sai rồi tiếp lời:
"Ban đầu Vọng Hương cốc không tiếp giáp với nhân giới nhưng do trận đại chiến hai mươi năm trước người chết quá nhiều, lại thêm ma giới mở ra đảo lộn âm dương hòa hợp nên âm khí trong Vọng Hương cốc mới lan đến nhân giới biến ải Vọng Hương thành vùng nặng nề âm khí. Nơi này là cửa ải hiểm yếu nên luôn có chiến sự, âm khí được oán khí tẩm bổ nuôi ra không ít âm ma, lần này mục đích các ngươi đến đây là hiệp trợ Tần tướng quân diệt yêu trừ quái."
Thiếu niên nhiệt huyết Cao Thương nghe xong thì kích động không kìm được vỗ tay một cái, trái ngược với hắn, ba đệ muội còn lại đều bị dọa đến mất hồn. Bạch Bách Sơn cẩn thận từng li từng tí hỏi:
"Sư phụ, bọn con ở nhà ngoài việc ngồi thiền luyện Trúc Cơ thì chính là xách cát chạy lên chạy xuống núi chứ đâu có học cái gì, bây giờ ở nơi hung hiểm thế này thì vốn liếng đâu mà hàng yêu trừ ma ạ?"
Nhiễm Nhiễm bên cạnh cũng liều mạng gật đầu, nàng ngoại trừ luyện đan thì cũng chỉ học cách nhảy lên lá sen, nếu như sư phụ tiện biến ra một yêu ma để bọn nàng luyện tập tay chân một chút cũng được. Đằng này yêu ma chất thành đống, sợ là bọn nàng còn không đủ cho mấy âm ma đó nhét kẻ răng.
Tần Huyền Tửu chỉ hận rèn sắt không thành thép:
"Từ lúc nào đệ tử Tây sơn lại tham sống sợ chết như vậy? Sư tôn các ngươi ngày trước tài giỏi đến bực nào mà sao đồ tôn nàng lại hèn nhát thế kia, thật sự là không cho lão nhân gia chút mặt mũi!"
Vũ Thần hừ lạnh nói:
"Đồ đệ của chủ nhân ta thì liên quan gì đến nữ ma đó?"
Hiện tại cãi nhau cũng chẳng có tích sự gì, đám đồ đệ vô dụng của Tô Dịch Thủy chắc chắn không thể cho Tây sơn Linh Tê cung chút thể diện. Tô Dịch Thủy ngược lại khuyên răn đồ đệ, lấy việc Nhiễm Nhiễm luyện thành thuật Khinh Thân làm ví dụ, nói:
"Nếu như muốn tu vi tiến triển cực nhanh thì nhất định phải vượt qua được chỗ chết. Chốn tử địa này chính là thời cơ để các ngươi tăng cường tu vi, cần phải trân trọng gấp bội phần."
Nhiễm Nhiễm không biết sư phụ muốn bọn họ trân trọng cơ hội lần này hay là trân trọng quãng đời ngắn ngủi còn lại. Có điều nhìn vẻ chững chạc đàng hoàng của sư phụ hẳn là việc này không phải trò đùa, mấy đồ nhi bình thường sống phóng túng rốt cuộc bắt đầu đồng loạt khổ luyện chú hàng ma, cách dùng bùa phép.
Khâu Hỉ Nhi ban đầu khóc lóc một hồi, lau nước mắt xong rồi lại khóc tiếp. Nhiễm Nhiễm cũng muốn cùng nàng khóc nhưng sợ chậm trễ thời gian nên chỉ có thể nghẹn ngào vỗ lưng sư tỷ, an ủi:
"Ngoan, đọc cùng muội mười ba thức hàng ma một lần nữa."
Nói tóm lại mấy con vịt bị ép cột trước cửa ải Vọng Hương cuối cùng cưỡi ngựa xem hoa học được bản lĩnh đại khái.
Hai tháng trước ở ải Vọng Hương từng xảy ra chuyện kỳ quái, ngày đó một toán quan binh của Tần Huyền Tửu đi tuần trước bờ sông Vọng Hương đột nhiên mất tích không thấy trở về, lúc này biên quan an ổn không phát sinh chiến sự gì nên Tần Huyền Tửu lập tức phái người đến tìm kiếm những nơi quan binh kia từng đến. Chỉ là những quân lính trở về đều bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nói năng lộn xộn, chỉ nói bọn người đó đều ở hết dưới sông.
Đợi Tần Huyền Tửu đem người đến thì chỉ gặp ba mươi sáu thi thể quan binh trắng bóng trên mặt sông, còn mũ, giáp, giày, áo trong đều gấp chỉnh tề xếp trên bờ sông thành một hàng ngay ngắn. Nhìn qua thật giống như cả đám cùng nhau nghĩ quẩn tự mình nhảy xuống sông tự tử.
Thế nhưng Tần Huyền Tửu căn bản không tin. Ba mươi sáu tên quan binh này đều do một tay hắn rèn giũa, từng người một đều là nam tử sáng sủa thẳng thắn, hai trong số đó còn có vợ con ở ải Vọng Hương, sắp lên làm cha. Trước lúc xuất phát mấy người bọn họ lại cùng nhau ăn thịt uống rượu, còn nói khi trở về sẽ tiếp tục uống, vậy lý do gì để họ làm ra cái việc ngốc nghếch này đây?
Nghi án sông Vọng Hương còn chưa điều tra xong thì ải Vọng Hương lại phát sinh thêm nhiều sự kiện quỷ quái tương tự, lời đồn dần nổi lên bốn phía bảo rằng Tần Huyền Tửu quá mức khắt khe đối với thủ hạ của mình khiến binh sĩ chịu không được khuất nhục, hàm oan nhảy xuống sông mà chết.
Tần Huyền Tửu hết đường chối cãi bèn dẫn người đến bờ sông trấn thủ ba đêm cũng không thấy gì bất thường, lần này danh hiệu Tần Huyền Tửu khắt khe càng thêm đứng vững. Ngay lúc y vẫn còn chưa hiểu ô danh từ đâu rơi xuống thì đột nhiên nhớ ra cái gì, vội vàng từ chân dung Mộc Thanh Ca mà mình vẫn cung phụng lấy ra một cái la bàn bát quái. Lúc xem xong chỉ thấy âm dương điên đảo, chương pháp nhiễu loạn.
Tần Huyền Tửu nhớ tới lúc ân sư đưa cái la bàn này cho y có nhắc nhở đến việc lúc nào nó nảy sinh dị tượng thì nhất định phải tìm Tô Dịch Thủy, lúc này y mới tạm thời buông xuống ân oán đến Tây sơn tìm họ Tô, nhờ hắn đến ải Vọng Hương giải quyết sự tình. Tần Huyền Tửu nhân lúc này cũng thuận tiện mắng chửi vài câu, đối với phẫn uất bao nhiêu năm với Tô Dịch Thủy phát ra một chút.
Nếu không phải năm đó sư phụ lão nhân gia ép y phải thề độc về sau không được làm khó Tô Dịch Thủy thì hắn thật muốn giơ tay một đao chém xuống con sói mắt trắng không quen biết này!
Thế nhưng Tần Huyền Tửu không nghĩ tới lúc Tô Dịch Thủy làm đồ đệ là một tên khốn nạn, lúc Tô Dịch Thủy làm sư phụ lại càng khốn nạn hơn, vậy mà lại đem mấy đồ đệ mới nhập môn của mình ra tế sống. Ở tại một trời cát vàng Tây Bắc, nhìn đám thiếu niên bị vứt bỏ mượn quân phục quấn thành cái bánh chưng đứng ở bờ sông Vọng Hương, Tần Huyền Tửu mơ hồ nói:
"Để mấy người bọn họ ở đây một đêm không vấn đề gì thật ư?"Hai vị sư huynh phụ trách mua rượu mua thức ăn cũng không rõ ràng nội dung cuộc nói chuyện của cố nhân và sư phụ, chỉ biết cuối cùng vị Tần tướng quân kia uống đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng chẳng còn tâm trí đâu mà dựng râu trừng mắt với sư phụ nữa, ước chừng say rồi cũng say đến quên hận quên thù.
Đợi Khâu Hỉ Nhi điều dưỡng tốt thân thể thì Tô Dịch Thủy liền đề nghị muốn dẫn đám đệ tử cùng tới ải Vọng Hương, dọc theo đường cũng thuận tiện tu hành. Lộ trình lần này xa xôi hơn một chút, Tô Dịch Thủy mở miệng phân phó xong nhị sư thúc mới làm vẻ mặt đau lòng bỏ hết vốn liếng mua một cỗ xe ngựa cho đám bọn họ nghỉ chân, còn có ba con ngựa khỏe để cưỡi. Lần này đệ tử Tây sơn không cần dùng chân đo đường nên cũng khá thoải mái.
Tần tướng quân mang theo vài thân binh cùng đồng hành với đám người Tô Dịch Thủy, lúc chuyện trò mới phát hiện y cũng là đệ tử Tây sơn khi xưa. Người ngoài đều xem Tô Dịch Thủy là đệ tử thân cận của Mộc Thanh Ca, kỳ thực năm đó trước khi đền tội Mộc Thanh Ca còn từng phá lệ nhận thêm một người.
Tần tướng quân mặt rỗ tuổi quá bốn mươi ấy vậy mà lại là đệ tử thân cận của Mộc Thanh Ca năm đó, Tần yêu rượu sở dĩ có thể ngồi lên vị trí này hoàn toàn do đánh bậy đánh bạ. Khi ấy Mộc Thanh Ca hiệp trợ quân Tề đóng giữ cửa ải trọng yếu tử chiến cùng phản quân Bình Thân vương, chính vào lúc này nàng cứu được Tần Huyền Tửu đang hấp hối rồi thu hắn làm môn đồ. Không giống những đệ tươi xanh mọng nước khác, Tần tướng quân này có một cái cằm đầy râu, một cái mặt đầy sẹo rỗ, hoàn toàn không phù hợp tiêu chuẩn thu đệ tử của Mộc Thanh Ca.
Khâu Hỉ Nhi có chút hiếu kỳ hỏi đại sư thúc, vị Tần tướng quân này hai mươi năm trước anh tuấn hơn bây giờ hay sao? Vũ Thần dùng sức lắc đầu, hai mươi năm trước chẳng những Tần tướng quân không có khôi ngô mà trông qua còn có vẻ nhỏ gầy hèn mọn, xấu xí hơn bây giờ một chút.
Tần tướng quân vừa vặn thúc ngựa ngang qua, nghe lời này thì trợn mắt hướng về phía Vũ Thần nói:
"Sư phụ ta còn chưa chê ta xấu, đám tôm tép các ngươi ở đó lải nhải cái gì?"
Tần tướng quân cùng hai tùy tùng của Tô Dịch Thủy từ trước đến giờ vẫn luôn không hợp nhau.
Nhiễm Nhiễm sau đó mới biết sư phụ Tô Dịch Thủy vốn là con của Bình Thân vương đã từng phản nghịch, nói cách khác nếu như năm đó không phải Mộc Thanh Ca giữa đường ngán chân thì có khi Bình Thân vương đã binh biến thành công rồi lên ngôi hoàng đế, kéo theo Tô Dịch Thủy cũng đường đường trở thành hoàng tử đại Tề. Vì điểm xuất thân như thế mà Tần Huyền Tửu không cách nào chào đón Tô Dịch Thủy cùng tùy tùng, huống gì năm xưa hắn ta còn phản bội sư môn, thù mới hận cũ không cách nào dung thứ.
Bị Tần tướng quân mắng chửi Vũ Thần cũng không ăn chay, phản pháo lại dăm ba câu rồi cả hai cùng ở trên lưng ngựa cãi vã. Vũ Thần nhảy đỏng lên mắng:
"Sao ngươi không tự soi mặt vào bãi nướ© ŧıểυ ý, với cái bộ dáng xấu như quỷ đó của ngươi thì ta hồ nghi rằng do năm xưa Mộc Thanh Ca nhất thời uống say hoa mắt mới dại dột thu nhận ngươi!"
Bởi vì vừa vào sư môn thì ân sư liền bị hại hết nên Tần Huyền Tửu vẫn luôn buồn bã việc mình không thể chính thức nhận tổ quy tông, hiện giờ nghe Vũ Thần nhắc đến điểm yếu y liền lập tức nổi giận, từ bọc hành lý trên lưng ngựa lấy ra một đôi chùy tử kim quyết tử chiến cùng Vũ Thần.
Nhiễm Nhiễm từ cửa sổ trong xe ngựa bên cạnh nhìn sang thấy trận náo nhiệt hồi lâu vẫn không có dấu hiệu kết thúc nên vội vàng khuyên nhủ:
"Tần tướng quân, đại sư thúc của con chỉ đang đùa với người, con vừa nhìn đã thấy người có tiên phong đạo cốt, là bậc kỳ tài tu tiên. Phái Tây sơn ngũ hành chủ mộc, bên trong tên người có một chữ "tửu" nên cùng với chữ "thủy" trong tên sư phụ của con đều lợi cho "mộc", nhất định sư tôn cảm thấy ngũ hành của người vượng nàng nên mới thu người làm đồ nhi."
Đây vốn là lời ba phải, thế nhưng Tần Huyền Tửu nghe xong lại nhìn rưng rưng nhìn nàng, mắt óng ánh lệ quang nói:
"Năm đó sư phụ ta đúng là nói như vậy, sao cô nhóc lại biết?"
À...
Nhiễm Nhiễm chỉ có thể cười gượng, đây đều là nàng nói lung tung, nếu như tương tự với tổ tông thì chỉ đơn thuần là trùng hợp. Đáng tiếc lời nói vô tâm này lại khơi gợi lên kỷ niệm với ân sư của Tần tướng quân, thế nên đêm đó y lại tìm Tô Dịch Thủy đi cắm trại ở bờ sông uống rượu đến say mèm.
Nhiễm Nhiễm cảm thấy sự kiện hai vị đồng môn sư huynh đệ một sống một chết này tồn tại chung một chỗ thật quá huyền diệu, bởi thái độ của họ đối với sư tôn Mộc Thanh Ca trước đây hoàn toàn bất đồng, không tưởng tượng được hiện giờ vẫn có thể cùng bình thản nắm tay cùng tiến về phía trước. Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì có thể hàn gắn bọn họ lại với nhau cùng hướng về ải Vọng Hương ở Tây Bắc mà thôi.
Sau đó rất nhanh nàng đã biết được duyên cớ.
Tô Dịch Thủy đưa mấy đồ đệ nhàn tản tới gần ải Vọng Hương trông thấy mây đen chồng chất đầy trời thì hỏi:
"Các ngươi có biết nơi này vì sao gọi là Vọng Hương không?"
Túi sách tu chân Bạch Bách Sơn chưa từng buông tha bất cứ cơ hội nào, lập tức khoe khoang nói:
"Tam giới chia làm ba giới Nhân, Thiên, Địa, chốn này là vùng đất chết chứa linh hồn con người, nghe nói linh hồn người chết nếu muốn xuống địa phủ phải ở Vọng Hương cốc chờ đợi ba năm, đến khi giải quyết xong lưu luyến nơi nhân giới, dứt bỏ mọi thứ có thể xuống luân hồi dưới địa phủ."
Tô Dịch Thủy nhẹ gật đầu tỏ ý nhị đồ đệ nói không sai rồi tiếp lời:
"Ban đầu Vọng Hương cốc không tiếp giáp với nhân giới nhưng do trận đại chiến hai mươi năm trước người chết quá nhiều, lại thêm ma giới mở ra đảo lộn âm dương hòa hợp nên âm khí trong Vọng Hương cốc mới lan đến nhân giới biến ải Vọng Hương thành vùng nặng nề âm khí. Nơi này là cửa ải hiểm yếu nên luôn có chiến sự, âm khí được oán khí tẩm bổ nuôi ra không ít âm ma, lần này mục đích các ngươi đến đây là hiệp trợ Tần tướng quân diệt yêu trừ quái."
Thiếu niên nhiệt huyết Cao Thương nghe xong thì kích động không kìm được vỗ tay một cái, trái ngược với hắn, ba đệ muội còn lại đều bị dọa đến mất hồn. Bạch Bách Sơn cẩn thận từng li từng tí hỏi:
"Sư phụ, bọn con ở nhà ngoài việc ngồi thiền luyện Trúc Cơ thì chính là xách cát chạy lên chạy xuống núi chứ đâu có học cái gì, bây giờ ở nơi hung hiểm thế này thì vốn liếng đâu mà hàng yêu trừ ma ạ?"
Nhiễm Nhiễm bên cạnh cũng liều mạng gật đầu, nàng ngoại trừ luyện đan thì cũng chỉ học cách nhảy lên lá sen, nếu như sư phụ tiện biến ra một yêu ma để bọn nàng luyện tập tay chân một chút cũng được. Đằng này yêu ma chất thành đống, sợ là bọn nàng còn không đủ cho mấy âm ma đó nhét kẻ răng.
Tần Huyền Tửu chỉ hận rèn sắt không thành thép:
"Từ lúc nào đệ tử Tây sơn lại tham sống sợ chết như vậy? Sư tôn các ngươi ngày trước tài giỏi đến bực nào mà sao đồ tôn nàng lại hèn nhát thế kia, thật sự là không cho lão nhân gia chút mặt mũi!"
Vũ Thần hừ lạnh nói:
"Đồ đệ của chủ nhân ta thì liên quan gì đến nữ ma đó?"
Hiện tại cãi nhau cũng chẳng có tích sự gì, đám đồ đệ vô dụng của Tô Dịch Thủy chắc chắn không thể cho Tây sơn Linh Tê cung chút thể diện. Tô Dịch Thủy ngược lại khuyên răn đồ đệ, lấy việc Nhiễm Nhiễm luyện thành thuật Khinh Thân làm ví dụ, nói:
"Nếu như muốn tu vi tiến triển cực nhanh thì nhất định phải vượt qua được chỗ chết. Chốn tử địa này chính là thời cơ để các ngươi tăng cường tu vi, cần phải trân trọng gấp bội phần."
Nhiễm Nhiễm không biết sư phụ muốn bọn họ trân trọng cơ hội lần này hay là trân trọng quãng đời ngắn ngủi còn lại. Có điều nhìn vẻ chững chạc đàng hoàng của sư phụ hẳn là việc này không phải trò đùa, mấy đồ nhi bình thường sống phóng túng rốt cuộc bắt đầu đồng loạt khổ luyện chú hàng ma, cách dùng bùa phép.
Khâu Hỉ Nhi ban đầu khóc lóc một hồi, lau nước mắt xong rồi lại khóc tiếp. Nhiễm Nhiễm cũng muốn cùng nàng khóc nhưng sợ chậm trễ thời gian nên chỉ có thể nghẹn ngào vỗ lưng sư tỷ, an ủi:
"Ngoan, đọc cùng muội mười ba thức hàng ma một lần nữa."
Nói tóm lại mấy con vịt bị ép cột trước cửa ải Vọng Hương cuối cùng cưỡi ngựa xem hoa học được bản lĩnh đại khái.
Hai tháng trước ở ải Vọng Hương từng xảy ra chuyện kỳ quái, ngày đó một toán quan binh của Tần Huyền Tửu đi tuần trước bờ sông Vọng Hương đột nhiên mất tích không thấy trở về, lúc này biên quan an ổn không phát sinh chiến sự gì nên Tần Huyền Tửu lập tức phái người đến tìm kiếm những nơi quan binh kia từng đến. Chỉ là những quân lính trở về đều bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nói năng lộn xộn, chỉ nói bọn người đó đều ở hết dưới sông.
Đợi Tần Huyền Tửu đem người đến thì chỉ gặp ba mươi sáu thi thể quan binh trắng bóng trên mặt sông, còn mũ, giáp, giày, áo trong đều gấp chỉnh tề xếp trên bờ sông thành một hàng ngay ngắn. Nhìn qua thật giống như cả đám cùng nhau nghĩ quẩn tự mình nhảy xuống sông tự tử.
Thế nhưng Tần Huyền Tửu căn bản không tin. Ba mươi sáu tên quan binh này đều do một tay hắn rèn giũa, từng người một đều là nam tử sáng sủa thẳng thắn, hai trong số đó còn có vợ con ở ải Vọng Hương, sắp lên làm cha. Trước lúc xuất phát mấy người bọn họ lại cùng nhau ăn thịt uống rượu, còn nói khi trở về sẽ tiếp tục uống, vậy lý do gì để họ làm ra cái việc ngốc nghếch này đây?
Nghi án sông Vọng Hương còn chưa điều tra xong thì ải Vọng Hương lại phát sinh thêm nhiều sự kiện quỷ quái tương tự, lời đồn dần nổi lên bốn phía bảo rằng Tần Huyền Tửu quá mức khắt khe đối với thủ hạ của mình khiến binh sĩ chịu không được khuất nhục, hàm oan nhảy xuống sông mà chết.
Tần Huyền Tửu hết đường chối cãi bèn dẫn người đến bờ sông trấn thủ ba đêm cũng không thấy gì bất thường, lần này danh hiệu Tần Huyền Tửu khắt khe càng thêm đứng vững. Ngay lúc y vẫn còn chưa hiểu ô danh từ đâu rơi xuống thì đột nhiên nhớ ra cái gì, vội vàng từ chân dung Mộc Thanh Ca mà mình vẫn cung phụng lấy ra một cái la bàn bát quái. Lúc xem xong chỉ thấy âm dương điên đảo, chương pháp nhiễu loạn.
Tần Huyền Tửu nhớ tới lúc ân sư đưa cái la bàn này cho y có nhắc nhở đến việc lúc nào nó nảy sinh dị tượng thì nhất định phải tìm Tô Dịch Thủy, lúc này y mới tạm thời buông xuống ân oán đến Tây sơn tìm họ Tô, nhờ hắn đến ải Vọng Hương giải quyết sự tình. Tần Huyền Tửu nhân lúc này cũng thuận tiện mắng chửi vài câu, đối với phẫn uất bao nhiêu năm với Tô Dịch Thủy phát ra một chút.
Nếu không phải năm đó sư phụ lão nhân gia ép y phải thề độc về sau không được làm khó Tô Dịch Thủy thì hắn thật muốn giơ tay một đao chém xuống con sói mắt trắng không quen biết này!
Thế nhưng Tần Huyền Tửu không nghĩ tới lúc Tô Dịch Thủy làm đồ đệ là một tên khốn nạn, lúc Tô Dịch Thủy làm sư phụ lại càng khốn nạn hơn, vậy mà lại đem mấy đồ đệ mới nhập môn của mình ra tế sống. Ở tại một trời cát vàng Tây Bắc, nhìn đám thiếu niên bị vứt bỏ mượn quân phục quấn thành cái bánh chưng đứng ở bờ sông Vọng Hương, Tần Huyền Tửu mơ hồ nói:
"Để mấy người bọn họ ở đây một đêm không vấn đề gì thật ư?"