Đám tiểu bối kể từ khi xuống núi vẫn chưa từng nghe sư phụ nhắc qua cái lò gì, thế nên Bạch Bách Sơn nghe Mộc sư tôn tra hỏi liền vượt lên phía trước đáp ứng, lại tranh thủ thời gian quay người chạy lên núi hỏi thăm sư phụ có phải còn sót cái lò nào hay không.
Tô Dịch Thủy hiếm có ngày được nhàn hạ thoải mái ở trong đình nghỉ mát cạnh suối nước điều chỉnh dây đàn. Nghe Bạch Bách Sơn đến hỏi thì hắn lại không đáp đúng trọng tâm mà lái sang chuyện khác:
"Đồ vật là tiểu sư muội ngươi tự tay đưa hay sao?"
Bạch Bách Sơn kính cẩn nói:
"Sư phụ phân phó thì làm sao muội ấy dám làm trái ạ, có điều trong tất thảy những thứ đó cũng không có cái lò nào."
Tô Dịch Thủy dùng ngón tay dài gảy nhẹ lên dây đàn vừa mới sửa phát ra thanh âm xa xưa, cụp mắt nói:
"Nói cho người dưới núi, cái lò kia là ban đầu ta dùng thiên thạch huyền thiết lấy từ tuyết sơn luyện thành trao cho Mộc Thanh Ca chứ không phải đồ của nàng, ta không muốn đưa thì người khác cũng không thể lấy được."
Bạch Bách Sơn nhớ kỹ lời sư phụ dặn, lại vội vàng chạy xuống núi.
Trong lúc Bạch Bách Sơn đi tra hỏi thì Mộc Thanh Ca vẫn luôn nói chuyện phiếm cùng ba đồ đệ. Mặc dù vừa rơi xuống từ trên cây nhưng Mộc Thanh Ca nói đạo lý rất hay, giống như chứng tỏ được nàng là người đã sống qua hai đời, chỉ cần dùng dăm ba câu là có thể thuận lý thành chương hỏi đến gốc gác mấy vị đồ nhi của Tô Dịch Thủy.
Nhiễm Nhiễm nói không nhiều, mỗi khi Mộc Thanh Ca hỏi đến nàng bèn làm ra bộ dáng bị nàng ta làm cho mê đảo si ngốc mà cười ngây ngô. Gia thế của nàng cũng không có gì gọi là bí mật, chỉ là Nhiễm Nhiễm nghĩ giữa sư phụ và Mộc Thanh Ca ân oán quá sâu địch bạn chưa rõ, nếu như vị Mộc Thanh Ca này ma tính không thay đổi đem người nhà của nàng làm con tin uy hϊếp nàng mưu hại sư phụ thì nàng cũng chẳng biết làm gì cho cam.
Cho nên khi Cao Thương trông thấy muốn thay nàng đáp lại thì Nhiễm Nhiễm bèn chen lời, chỉ vào một cây hồng trên đường núi bên kia cười hỏi:
"Mộc tiên trưởng có khát không? Ta hái cho ngài mấy quả hồng nhé!"
Mộc Thanh Ca mỉm cười lắc đầu lại nhìn cô nhóc Tiết Nhiễm Nhiễm nhiều hơn một chút, trong số những đồ đệ của Tô Dịch Thủy thì đầu óc của cô nương này cũng không tệ, nhan sắc cũng tương đối khá...
Một ý nghĩ xoẹt qua, Mộc Thanh Ca bèn cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của Nhiễm Nhiễm híp mắt cảm nhận mạch tượng cùng với linh lực của cô nhóc, thế nhưng bên trong lại rỗng tuếch không nghe được tiếng vọng cũng chẳng có chút ít khí tức của linh mộc gì. Dạng tư chất thường thường thế này cũng chẳng khá hơn phàm phu tục tử.
Tô Dịch Thủy dùng mấy đứa đệ tử vớ va vớ vẩn này làm cớ cự tuyệt, không chịu cùng nàng nối tiếp duyên phận sư đồ.. Nàng nhớ kỹ thời điểm trước khi hồn phi phách tán rõ ràng đã nghe được Tô Dịch Thủy khϊếp đảm gọi một tiếng "Thanh Ca", vì sau lần nữa gặp nhau hắn lại bày ra vẻ mặt lạnh lùng xa cách. Liệu rằng có phải hắn đã biết việc có một linh quả rơi xuống trước hay không?
Nghĩ đến điều này Mộc Thanh Ca hít sâu một hơi. Nàng từng uyển chuyển hỏi qua sư tôn Khai Nguyên chân nhân phái Cửu Hoa, đối với việc trên cây kết ra bao nhiêu quả linh thì kỳ thực ông cũng không rõ lắm huống gì là một kẻ vẫn luôn ẩn cư như Tô Dịch Thủy. Một quả còn chưa chín muồi mười sáu năm trước đã bị chen rơi thì làm sao có khả năng sinh tồn, bây giờ nàng ta hoàn toàn không có bóng dáng, cũng nên không có... Còn nàng, nàng chỉ cần quản thật tốt chuyện của chính mình là xong.
Nghĩ rõ ràng như thế trong lòng Mộc Thanh Ca cũng phần nào an tâm, có điều lúc nghe Bạch Bách Sơn truyền lời thì trong hốc mắt nàng tựa như có gì lưu chuyển, ánh lệ vòng quanh khiến người ta đồng tình.
Vệ Phóng đứng một bên trừng mắt:
"Tây sơn các ngươi cũng quá kiêu ngạo, các ngươi có biết lò luyện đan này là để cho đương kim bệ hạ ngự dụng..."
Còn chưa nói xong đã bị ánh mắt sắc bén của Mộc Thanh Ca quét tới, Vệ Phóng biết mình lỡ lời bèn ngậm chặt miệng.
Mộc Thanh Ca lại yêu cầu muốn đến hậu sơn cung Linh Tê xem băng liên mình tự tay trồng năm đó thì cũng bị sư phụ cự tuyệt, đáng thương cho Bạch Bách Sơn leo lên leo xuống truyền lời mệt muốn đứt hơi, lại còn phải thở hồng hộc tìm lời khéo léo để vừa truyền đạt chính xác ý sư phụ vừa không làm Mộc sư tôn thương tâm.
Mộc Thanh Ca cầm thanh kiếm bệ hạ ban thưởng cũng không nói thêm gì, chỉ nhẹ giọng dặn dò đám tiểu bối Tây sơn chăm sóc tốt cho ao sen sau Linh Tê cung rồi cũng theo đệ tử phái Cửu Hoa nhanh chân rời khỏi. Thế gian đều biết Mộc Thanh Ca thích nhất là hoa sen, nghe nói từng vì lấy được hoa sen băng hiếm có mà xông vào núi tuyết Dao Trì gϊếŧ rồng cướp đoạt. Bởi thế lời dặn dò này cũng đúng lý hợp tình, chính là không nỡ rời bỏ thứ yêu thích ngày xưa.
Sau này lúc Nhiễm Nhiễm cùng nhị sư thúc rửa rau cắt thịt nói chuyện phiếm thì nhị sư thúc lại khẽ thở dài, có rất ít người biết rằng năm xưa Mộc Thanh Ca tạo ra hồ sen là bởi vì Tô Dịch Thủy.
Năm đó lửa trong người hắn quá mạnh không thể giữ được Kết Đan sớm luyện thành, suýt nữa là nổ tung mà chết. Mộc Thanh Ca bèn đến Dao Trì tìm băng liên, tự mình xây hồ rồi cùng Tô Dịch Thủy ngâm mình ở hồ sen bảy bảy bốn mươi chín ngày chậm rãi giúp hắn điều hòa tâm mạch đã tẩu hỏa nhập ma.
Nói đến đây nhị sư thúc không thể không thừa nhận tuy Mộc Thanh Ca làm việc vô cùng kỳ quái hoang đường nhưng đối với các đệ tử đều rất tốt, đáng tiếc nàng đi sai đường, cuối cùng gây nên đại họa khiến cho chính mình thân bại danh liệt. Trước đây nàng còn thắc mắc vì sao trước khi Mộc Thanh Ca rời khỏi vẫn còn nhắc đến cái hồ sen kia, giờ ngẫm lại nàng ta ngẫu nhiên nhắc tới hoa cỏ Tây sơn kỳ thật là vì muốn khơi lên hồi ức của Tô Dịch Thủy, đem lòng tốt của nàng ta nhắc lại để cứu vãn tình thầy trò.
Cơm nước xong xuôi, Nhiễm Nhiễm trong lúc tản bộ liền cố ý đi ra sau núi tới nhìn cái ao đó. Thu qua đông đến, hoa sen đã sớm héo tàn để lại một mảng khô đen, càng không thể nhìn ra được chỗ này có thứ gì khiến người ta nhớ mãi.
Đứng nhìn một hồi nàng bèn vén ống quần dự định cầm xẻng ở bên hồ đào củ sen.
Kể từ cái hôm nàng ngỏ chí hướng phàm tục muốn sớm xuống núi phụng dưỡng cha mẹ, lấy chồng sinh con sống đời an ổn thì sư phụ bỗng lộ ra vẻ không vui. Nhiễm Nhiễm ước chừng nguyên nhân là do sư phụ bế quan quá lâu chưa có món gì ngon vào miệng nên dự định làm ít điểm tâm từ củ sen cho người. Đáng tiếc bờ ao quá trơn khiến nàng suýt nữa trượt xuống, kẻ không biết bơi như Nhiễm Nhiễm bị dọa vội thoái lui, chỉ đem hai chân đầy bùn trở về.
Nhiễm Nhiễm rửa chân thuận tiện cũng tắm một cái, trong phòng luyện đan cũng có vài cái bếp lớn để đun nước, làm công việc này tiện nhất là ngày ngày đều có nước nóng để dùng.
Nhiễm Nhiễm tắm xong bỗng nhìn thấy cái lò luyện đan vừa đen vừa bẩn nhị sư thúc trả lại cho mình mấy ngày trước, nghĩ đến mình tắm sạch cũng nên cọ rửa nó sạch sẽ, biết đâu lòng thành sẽ đả động đến cái lò này, về sau đốt lò luyện đan nó sẽ không làm mình xấu hổ. Nghĩ vậy nàng bèn mang nước mang khăn đến cọ rửa rồi vừa ngâm nga bài đồng dao Tuyệt sơn vừa lau khô lò đan.
Trong lúc lau chùi Nhiễm Nhiễm phát giác cái lò kia cũng không tệ, mấy hoa văn trên lò vậy mà càng xem càng đẹp mắt, thế là càng lau chùi sáng bóng càng hăng say. Lau sạch hơn phân nửa Nhiễm Nhiễm mới nhận ra thứ này được đúc từ một vật liệu giống kim mà cũng không phải kim, dưới đáy lò còn có một chỗ màu đen bằng kim loại, chắc là do cháy hỏng đáy lò nên từng qua tu sửa.
Trên chỗ tiếp giáp giữa hai thứ vật liệu đều được khắc hoa văn, có thể thấy được rằng chỗ tu sửa trước đây làm vô cùng cẩn thận, còn mấy chữ nho nhỏ được khắc lên bụng lò.
Nhiễm Nhiễm nhìn kỹ, nhỏ giọng đọc:
"Cửu Chuyển Huyền Thiết".
Đọc xong nàng thoáng lặng người, một lát sau tròng mắt liền giãn ra. Cái này là "Cửu Chuyển Huyền Thiết", chẳng lẽ chính là thứ mà Mộc Thanh Ca kia muốn lấy đi sao? Chỉ riêng việc phái Cửu Hoa ngàn dặm xa xôi chạy đến đã nói rõ vật này có giá trị liên thành, thế mà sư phụ lại tùy tiện đem ném cho một con gà mờ như nàng sử dụng.
Nhiễm Nhiễm bất an rửa sạch tay rồi mang mấy quả hồng vừa hái dưới núi chạy đi tìm sư phụ, lúc vào viện cũng chẳng thấy ai, đánh một vòng cuối cùng quay lại hồ sen cạn. Người chưa tìm thấy, bên tai lại vang lên một đợt âm thanh cổ cầm du dương.
Loại tiết tấu chất phác đơn giản này lại vấn vương khiến người ta rung động không dứt, Nhiễm Nhiễm không khỏi thả chậm bước chân lặng nghe khúc đàn du dương kia. Trước mắt nàng là một nam tử có mái tóc dài xõa tung trên vai, hắn ngồi xếp bằng trên cầu độc mộc đối diện hồ sen nhắm mắt gảy đàn.
Nhạc khúc ban đầu như lời than thở nhẹ nhàng trong đêm, đợi ánh trăng lộ ra một nửa thì tiếng đàn càng lúc càng dồn dập như từng trận từng trận chém gϊếŧ nơi sa trường đẫm máu. Trong cơn hoảng hốt Nhiễm Nhiễm như đứng giữa nơi tiếng thét vang trời, hàng ngàn mũi tên hướng nhanh về phía nàng phóng tới.
Trong nháy mắt nàng bị một người kéo lên lưng Bạch Hổ, kẻ đó bên tai nàng khẽ gầm lên như tức giận vô cùng:
"Ngươi cứu thế nhân, vì sao không tự cứu mình trước?"
Qua cơn hoảng loạn tiếng đàn đang khuấy động lại lần nữa nhẹ nhàng, Nhiễm Nhiễm mới lấy lại tinh thần chợt cảm thấy trên mặt ươn ướt, hóa ra lệ đã rơi đầy mặt tự lúc nào.
Lúc này tiếng đàn đã dứt hẳn thì từng trận hương sen ngào ngạt tỏa ra, không ngờ giữa lúc Tô Dịch Thủy nhắm mắt gảy đàn thì vùng sen khô héo trong ao thế mà lại lần nữa đua nhau nở rộ.
Sen băng Dao Trì cũng chẳng phải thứ đồ phàm tục, từng đóa từng đóa nở ra phát sáng long lanh giống như do băng tuyết tạo thành. Nhiễm Nhiễm thậm chí không kịp lau nước mắt, nàng ngạc nhiên bước vào hồ sen nhìn những bông hoa nở rộ, cảm thán:
"Sư phụ thật thần thông, những bông hoa này..."
Nói đến đây nàng chợt khựng lại. Không lâu trước đây Mộc Thanh Ca vừa nói hi vọng mình chăm sóc thật tốt hồ sen của nàng ta thì sư phụ đã dùng âm luật đưa sức mình thúc đẩy đám sen băng hiếm có nở ra diễm lệ đầy hồ, hai sư đồ này thật đúng là tâm linh tương thông.
Người tu đạo đều biết giữa Tô Dịch Thủy và Mộc Thanh Ca có điều mờ ám không thể nói rõ, bây giờ xem ra chắc chắn là có thật rồi. Mặc dù trên miệng sư phụ luôn lạnh lùng cứng rắn, thế nhưng bên trong tiếng cổ cầm vừa rồi rõ ràng là bị nhu tình hồng trần trói buộc, vạn phần không thể buông.
Nhiễm Nhiễm nghe tam sư tỷ diễn giải các loại ghi chép về ân oán sư đồ đến đầy tai nên đầu óc cực kỳ nhanh nhạy, cân nhắc xong đã đánh giá được một câu, chính là Tô Dịch Thủy đối với Mộc Thanh Ca mạnh miệng nhưng lòng mềm. Thế nhưng nếu hắn còn nhớ tình nghĩa thì sao không chịu để nàng lên núi? Nếu như có thể để Mộc Thanh Ca nhìn thấy hoa sen âu yếm đầy ao thì không phải mọi ân oán hận thù sẽ tan thành mây khói hay sao?