Lúc Mộc Thanh Ca đang đứng lặng người thì ba đại môn phái cũng đã lập ra quy ước.
Nếu như không có gì đặc biệt thì ngày thường nàng ta sẽ do người của phái Cửu Hoa trông coi, nhược bằng nàng dám hành động thiếu suy nghĩ thì phái Cửu Hoa phải lập tức gi.ết chết, nếu phái Cửu Hoa không gϊếŧ được thì hai đại môn phái khác sẽ nhúng tay. Đương nhiên điều kiện phụ theo là một khi hai phái khác có người gặp thiên kiếp thì đệ tử phái Cửu Hoa phải hết sức tương trợ.
Việc đã phân công, nhà nhà vui vẻ.
Đợi người của hai môn phái tản đi Mộc Thanh Ca mới quay người mỉm cười nhìn về phía Khai Nguyên chân nhân, quạt xếp trên tay ông ta vẽ một bộ "ba tiêu ngọa hổ đồ", một con hổ trắng nằm dưới tán lá chuối tiêu hóng mát. Cây quạt này là năm đó Mộc Thanh Ca tự tay vẽ, sau lại bị kẻ khi đó còn là hoàng tử Tô Vực cầm đi.
Giới tu chân và nhân giới trước giờ nước sông không phạm nước giếng, năm đó Mộc Thanh Ca quấy nhiễu đến vòng xoáy long tử đoạt vị đã là ngàn lần không ổn, cho dù Tô Vực là thiên tử cao quý vì cảm ơn nghĩa Mộc Thanh Ca đã ra tay tương trợ cũng không thể tự mình xuống tay trêu chọc những người trong tương lai có thể thành tiên. Thế nhưng chờ đón việc ân nhân sắp sống lại lại là một nhà tù thì thân là hoàng đế như hắn sao có thể đứng khoanh tay?
Khai Nguyên chân nhân mang tới cây quạt của Mộc Thanh Ca ngay lúc này thì hẳn là đang ám chỉ tới việc ông ta đã được hoàng đế nhờ vả, thế nên chỉ cần Mộc Thanh Ca liếc mắt một cái liền hiểu, lập tức lên tiếng đề nghị phái Cửu Hoa "giám sát" mình. Quả nhiên sau khi hết thảy đều rời đi, Khai Nguyên chân nhân liền bày ra sắc mặt vui vẻ móc ra thư tín của Tô Vực.
Mộc Thanh Ca mở thư ra xem, trong thư đại khái viết rằng Khai Nguyên chân nhân là cao nhân mà bệ hạ tin tưởng, ông nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chiến nương nương Mộc Thanh Ca. Khai Nguyên chân nhân trước nay làm việc khéo đưa đẩy, xem ra là có vụиɠ ŧяộʍ liên hệ với triều đình đại Tề. Khó trách trong ba môn phái thì chỉ có núi Cửu Hoa khí phái nhất, đệ tử trải rộng trong thiên hạ, thực lực siêu quần.
Nhìn những lời khẩn thiết trong thư đáy lòng nàng càng nắm chắc. Nhìn xem, hết thảy mọi thứ đang diễn ra còn trôi chảy hơn nàng tưởng tượng, cho dù thanh danh của Mộc Ca có hơi bừa bộn nhưng chỉ cần nàng bằng lòng bỏ ra công sức, không phí phạm những thiên phú bẩm sinh kia thì liền có thể đứng tại đỉnh cao quyền lợi thao túng chúng sinh. Nghĩ thông suốt điều này nàng bỗng xiết lấy áo choàng thật chặt khẽ thở ra một hơi, có thể sống lại lần nữa thật quá tốt, nàng nhất định sẽ từng bước thận trọng, cuộc sống so với Mộc Thanh Ca sẽ càng thú vị hơn!
Bỏ qua việc các vị đại năng làm cách nào phân chia quả nhân sâm trên đỉnh núi Tuyệt, một đội ngũ sư đồ phái Tây sơn sau khi xuống núi thì việc đầu tiên chính là đi tìm quán rượu trong thành trấn ăn cơm.
Trước kia vì sợ dung mạo bị phong ấn của Tô Dịch Thủy sẽ làm người ta kinh sợ nên những khi cùng chủ nhân xuống núi, anh em Vũ thị cũng ít được lúc đi thăm thú chỗ náo nhiệt trong thành. Một là do thói quen sống ẩn dật của người tu tiên, hai là bởi sợ Tô Dịch Thủy bị người ta cười cợt. Nay chủ nhân giải được phong ấn nên không cần mang theo mạng che hay mặt nạ, Vũ Đồng vừa thay chủ nhân cảm thấy phấn khởi vừa bị bọn đệ tử ồn ào nên quyết định một lần dốc sạch túi chọn một tửu lâu lớn ăn một bữa yến tiệc thanh niên.
Lúc Tiết Nhiễm Nhiễm ở trên đỉnh núi đã vô cùng đói bụng, hiện giờ nhìn đồ ăn tinh xảo sắp đầy một bàn thì hai con mắt to của nàng bỗng nhấp nháy tỏa ra hào quang, liên tục cầm đũa gắp thức ăn uống canh một mạch. Khâu Hỉ Nhi ngược lại không hề cảm nhận được mùi vị, nàng sững sờ nhìn dung mạo tựa tiên giáng trần cũng tựa như Phan An của ân sư, cuối cùng ôm ngực nuốt vào một viên thuốc trợ tim khẩn cấp đè lại trái tim đang run rẩy. Ui chao, sư phụ thanh xuân mỹ mạo như thế thì làm cách nào người ta có thể giữ vững đạo tâm, dốc lòng tu chân đây chứ?
Đương lúc đang si dại thì Tô Dịch Thủy đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang, chỉ một ánh mắt nhàn nhạt lại khiến Khâu Hỉ nhi sợ run cả người, nhịp tim càng thêm đập loạn. Lần này lại không phải vì hưng phấn mà là vì chấn kinh.
Nàng không dám tiếp tục ngẩng đầu vô lễ nhìn sư phụ, chỉ học theo dáng vẻ của sư muội Nhiễm Nhiễm cắm đầu cắm cổ và cơm. Riêng Nhiễm Nhiễm sau khi lấp khoảng một phần ba chiếc bụng rỗng thì cũng bắt đầu làm ra dáng vẻ thiếu nữ thận trọng, kiềm chế không còn ăn như hổ đói mà chỉ ân cần giúp sư phụ và sư thúc lấy thêm cơm canh. Có điều sư phụ từ nãy đến giờ vẫn không động đũa, tựa như lão nhân gia người đã hoàn toàn tuyệt thực.
Kể từ khi xuống núi ngoại trừ ở thôn Tuyệt Phong ăn một ít thức ăn Nhiễm Nhiễm nấu thì thời gian còn lại Tô Dịch Thủy chỉ thi thoảng uống chút nước lã, trên đường cũng chưa từng thấy hắn ăn qua thứ gì khiến Tiết Nhiễm Nhiễm không khỏi hồ nghi bởi vì bị "thuốc tham ăn" của nàng để lại di chứng mà sư phụ chỉ có thể ăn đồ mà nàng nấu. Nhiễm Nhiễm vừa thụ sủng nhược kinh vừa cảm thấy trên vai gánh một trách nhiệm trọng đại, bữa cơm tiếp theo cho dù là ngay trên đường thì nàng tối thiểu nhất sẽ tìm cách làm chút đồ ăn nóng cho người.
Cơm nước xong xuôi Nhiễm Nhiễm ngoan ngoãn nhận lấy túi thuốc mà sư phụ đưa tới, nàng uống hơn phân nửa túi nước rễ cây trong ánh nhìn chăm chú của sư phụ, sau đó cả bọn lên đường trở về Tây sơn. Vừa rời khỏi thị trấn không bao lâu, Vũ Đồng liền thấp giọng nói với Tô Dịch Thủy:
"Chủ nhân, đằng sau có người đi theo chúng ta..."
Tô Dịch Thủy không đáp, không nhanh không chậm cùng các đồ đệ tản bộ trên đường nhỏ trong thôn, hắn sớm đã biết có kẻ bám theo, chỉ là vẫn một mực không đổi sắc mặt.
Nhiễm Nhiễm đã kinh qua một màn gió tanh mưa máu ở Tuyệt sơn, đương nhiên không cho rằng kẻ lén lút theo sau kia là vì ngưỡng mộ sư phụ. Nàng nhỏ giọng nói với Tô Dịch Thủy:
"Hay là chúng ta trở về đi ạ?"
Tô Dịch Thủy quay mặt cúi đầu nhìn đồ đệ, hỏi:
"Vì sao?"
Nhiễm Nhiễm đáp:
"Lúc trên Tuyệt sơn ma đầu Ngụy Củ đồng ý quá dễ dàng, con người có bản tính tham lam, nhất là những kẻ có bản lĩnh càng cao càng không thích lựa chọn. Nếu như có thể, con rô hay con diếc gã cũng muốn nắm chặt trong tay... Ngày trước lúc sư phụ dạy dỗ bọn con không phải đã từng nói qua việc lập hồn thề mặc dù đáng tin nhưng vẫn có chỗ trí mạng hay sao, nếu như một người trong đó chết thì lời thề sẽ bị giải trừ.."
Vũ Thần và Vũ Đồng nghe cô gái nhỏ thì thầm phân tích thì đột nhiên tỉnh ngộ. Mộc Thanh Ca đối với Ngụy Củ là tình thế bắt buộc thì vì cái gì gã lại dễ dàng buông tha, chẳng qua lúc đó có lẽ vì ngại Tô Dịch Thuỷ cùng ba đại môn phái liên thủ nên trước giả vờ đồng ý, sau đợi bọn họ tách nhau ra thì diệt trừ Tô Dịch Thủy để giải hồn thề.
Theo Nhiễm Nhiễm nói thì hiện giờ quay về thành trấn có khả năng Ngụy ma đầu sẽ ném chuột sợ vỡ bình, nói không chừng gã sẽ cho rằng bọn nàng còn cùng với ba đại môn phái tụ họp. Nghĩ đến điểm đó, Vũ Đồng vội đề nghị:
"Chủ nhân chúng ta mau trở về đi, nếu như có người ngăn cản thì người cứ đi trước, ta cùng ca ca sẽ bọc hậu."
Thế nhưng Tô Dịch Thủy chỉ sâu xa nhìn Nhiễm Nhiễm một chút rồi tiếp tục cất bước đi.
Cách đó không xa là mảnh rừng hòe trên đường bọn họ đã từng đi qua. Nhiễm Nhiễm nhớ kỹ sư phụ đã dẫn bọn họ nghỉ trọ tại nơi này, ngày đó sư phụ thường xuyên một thân một mình vào rừng đi dạo, sau còn dẫn thêm nàng vào gieo những hạt giống không biết tên... Đúng lúc này có vài bóng áo đen của đám môn đồ Xích môn đột nhiên hiện thân, cầm Xích Hỏa liệt ô trong tay tấn công về phía Tô Dịch Thủy.
Xích môn thuộc hệ lửa, ngoại trừ chất dẫn cháy là dầu đen núi Côn Luân thì bên trong cơ quan của ô là linh lực có thể bắt trói người. Vì thế nên lửa nóng thông thường được luyện thành Tam Vị Chân Hỏa, nếu như bị đốt trúng thì trong khoảng khắc máu thịt sẽ biến thành tro than.
Thứ lửa này không thể đến gần!
Trong thoáng chốc khi bọn chúng điều khiển ô lửa đến gần Tô Dịch Thủy, hắn liền giơ tay bắt quyết dẫn nước từ dưới sông lên tạo thành một bức tường. Mới đầu tường nước còn cao tám thước rất có khí thế, thế nhưng thời gian chưa đến một chén trà thì bức "tường" kia càng lúc càng mỏng lại, càng ngày càng thấp xuống. Lúc này hễ là người tu chân thì đều biết đây là do nội đan không đủ nên linh lực không thể duy trì, Tô Dịch Thủy quả nhiên là một con hổ giấy bị rách, ngay cả một kích cũng chịu không nổi.
Những kẻ đánh lén trong lòng vui mừng, càng đánh càng hăng!
Ống tay áo của Tô Dịch Thủy bị lửa đốt trụi một nửa, hắn vừa nhíu mày vừa hướng các đồ đệ và anh em Vũ Thị ở sau lưng phân phó:
"Lập tức vào rừng, mỗi người tự tìm một gốc đại thụ có dây leo leo lên, nếu không có mệnh lệnh của ta không ai được phép xuống!"
Nói xong hắn ôm ngang Nhiễm Nhiễm điểm nhẹ mũi chân phi thân bay vào trong rừng rồi nhảy lên một gốc cây cơ hồ bị tử đằng bao phủ toàn bộ, sau lại để nàng ngồi ôm cành cây cho vững vàng mới tung người vọt lên một gốc cây ở kế bên. Khâu Hỉ Nhi được sư thúc Vũ Đồng ôm lên cây, còn có hai sư huynh cùng đại sư thúc cũng nhao nhao leo lên sẵn sàng đón địch.
Hoàng hôn buổi chiều chưa lặn nên ánh hào quang vẫn còn phủ kín rừng cây, Nhiễm Nhiễm định thần nhìn rõ mặt đất trong rừng đã lút nha lút nhút bò đầy dây leo màu tím, có rất nhiều chỗ chúng còn bò kín cả thân cây. Nàng nhớ rõ vài ngày trước lúc nàng cùng sư phụ vào rừng thì nơi này căn bản không có nhiều dây leo như vậy.
Nhiễm Nhiễm ở trên cây cao thấy được rất rõ ràng những cây đại thụ bị dây leo phủ kín tổng cộng có tám cây, bọn chúng không bò lộn xộn mà lại tựa như ở trên cây vẽ ra một vài hình vẽ kỳ dị. Dây leo nối với tám cây đại thụ trông qua lại giống... thầy bói dựng sạp vẽ ra một trận Phục Hi bát quái đồ.
Mỗi người trong đám sư đồ bọn họ đều leo lên một gốc cây tính ra là bảy, vậy vẫn còn một chỗ không có người lộ ra một khoảng trống không... Không đúng, cái cục lông tơ màu trắng trên cây kia chẳng phải là con mèo trắng sư phụ nuôi trong sơn động hay sao? Nó đã theo đến tự lúc nào?
Con mèo trắng leo đến chỗ cao nhất trên ngọn cây thì mở miệng kêu "meo" một tiếng, nhìn qua rất có dáng vẻ uy phong lẫm liệt của một vị chúa tể sơn lâm.
Nhiễm Nhiễm quan sát xong xung quanh thì một cơn gió tanh thổi qua mang bọn người Xích môn như thủy triều thổi tới, toàn bộ rừng cây bỗng bị chúng vây chật như nêm. Đây là nghĩ có thể bắt rùa trong chum, đóng cửa lấy máu!
Thanh âm Ngụy Củ đột nhiên phiêu đãng trong rừng cây:
"Dịch Thủy huynh thật biết cách tránh né, ở trong rừng không dám ra là muốn làm con rùa rụt đầu ư?"
Ngụy Củ vì biết Tô Dịch Thủy bị thương rất nặng, tu vi tổn hại nên muốn gϊếŧ hắn xé bỏ hồn thề. Nghĩ đến việc mật thám gã xếp vào trong ba đại môn phái báo lại sau khi gã đi thì Tô Dịch Thủy đã công khai trước mặt bọn họ thừa nhận linh căn mình tổn hại nghiêm trọng nên không dám cùng gã động thủ, Ngụy Củ hận đến nghiến răng. Năm đó rất nhiều lần gã đã thua trong tay Tô Dịch Thủy nên khó tránh khỏi trong lòng e dè, lại không nghĩ đến Tô Dịch Thủy bây giờ chỉ là một con hổ giấy.
Nghĩ đến việc mình chỉ bị dăm ba câu lừa gạt của hắn đã lập nên hồn thề ở Tuyệt Sơn, nếu không chém Tô Dịch Thủy thành ngàn mảnh thì hận này thật khó nuốt!
Sau khi nhận được hồi báo gã đã lập tức quay trở về, nằm phục kích ở giữa đường về núi Tây.