Sau khi cảm khái, trong lòng nàng lại một lần nữa khẳng định dung mạo không chỉ không thể đem ra làm cơm ăn mà đôi khi còn khiến người ta si mê đến điên cuồng ngu dại, quả là trăm hại mà chẳng có chút lợi nào.
Nhiễm Nhiễm tu tiên đạo cũng không vì mong muốn cầu được thành tích lớn lao mà chỉ cầu trừ đi bệnh tật, tương lai nếu như khỏe mạnh nàng sẽ xuống núi đoàn tụ với cha mẹ rồi gả cho một người chồng thành thật yêu thương nàng. Đó chắc chắn phải là một người trẻ khỏe rắn rỏi, còn anh tuấn như sư phụ thì nàng không với tới cũng không dám với, nàng đương nhiên không muốn bị đao rạch mặt, nơm nớp lo sợ đến cơm cũng ăn không ngon.
Nhiễm Nhiễm tuy thích ăn nhưng trước giờ những thứ của người khác nàng chưa từng cưỡng cầu, sư phụ nếu là một quả bàn đào đặt trên bàn tiên thì ngay cả sợi lông đào nàng cũng sẽ không nhớ tới. Có điều dù không có phúc phận ăn được, ngẫu nhiên nhìn thấy vẫn là cảnh đẹp ý vui.
Nàng thất thần nhìn sư phụ một chốc bèn thuận tay v.uốt ve bộ lông mềm mại của chú mèo con đang giễu võ giương oai trên bàn, mặc dù ban đầu nó có vẻ không cam lòng nhưng sau một hồi bị xoa cằm nắn bụng quá thoải mái, tiếng kêu của nó cũng nhỏ dần, cuối cùng giơ chân híp mắt nằm hưởng thụ.
Tô Dịch Thủy không lên tiếng nhắc nhở đồ nhi nhỏ thất thố, sau khi để nàng thất thần nhìn chằm chặp mình thì mới dùng ngón tay thon dài đem một bát nước đen sì đẩy đến trước mặt nàng, thản nhiên nói:
"Uống đi!"
Nhiễm Nhiễm hoàn hồn ngượng ngùng nâng bát nước lên uống, vừa chạm đến đầu lưỡi thì cái vị chua chát còn hơn nước thuốc gấp trăm lần xộc thẳng l.ên đỉnh đầu. Nàng theo phản xạ định phun ra, thế nhưng Tô Dịch Thủy đã nhanh hơn nàng một bước, ngón tay xoay chuyển ưu nhã điểm một cái dưới cổ nàng. Nhiễm Nhiễm không khống chế được đem toàn bộ thứ đen ngòm đó nuốt ực xuống.
Cho dù từ bé nàng đã đặc biệt thích ăn uống nhưng cũng không đến mức đói lòng sung chát cũng nhai, cơm rau trước nay đều qua nhiều bước sơ chế tỉ mỉ nên dù giản dị vẫn hết sức ngon ngọt. Củ cải rau xanh còn có tám cách ăn, nhưng cái thứ ban nãy nàng uống vào là thứ quái quỷ gì, không phải được vớt từ hầm phân ra chứ?
Nhiễm Nhiễm muốn ói nhưng lại ói không ra, chỉ mở to mắt tủi thân rơi lệ, ngay cả mèo con trong lòng cũng không nhịn được liế.m nước mắt của nàng. Liế.m một lát hình như chính nó cũng bị mùi vị kia ảnh hưởng, kêu lên một tiếng nhanh chóng nhảy ra xa xa.
Tô Dịch Thủy dù biết thứ nước này khó uống nhưng không nghĩ nàng lại nhõng nhẽo như vậy, có thế thôi mà đã khổ sở khóc lóc. Mặc dù từng mê hoặc được đám đàn bà con gái trong thiên hạ đuổi theo như vịt nhưng Tô tiên nhân hiển nhiên không có cách dỗ dành người ta nín khóc, hắn nhíu mày nhìn nàng một lát bèn đứng dậy ở gần đó hái một quả quýt trên cây đưa cho nàng.
Nhiễm Nhiễm tốt tính lần này lại không nhịn nỗi, nghẹn ngào nói:
"Sư phụ cho con uống cái gì?"
Tay Tô Dịch Thủy hơi cứng đờ, cuối cùng lại nhíu mày lột quýt, bóc ra một múi lần nữa đưa qua:
"Bên trong có mấy vị thảo dược, về phần đó là gì thì ngươi không biết sẽ tốt hơn."
Nhiễm Nhiễm càng thêm miên man suy nghĩ, từ các loại giáp trùng rắn mối đến cả nhện cả rệp, trong lòng càng thêm thấp thỏm lo âu. Nàng mấp máy môi, mếu máo:
"Sư phụ, người giận con phá hủy ba năm tuyệt thực của người nên muốn trừng phạt con sao?"
Tô Dịch Thủy đem quýt đưa tới cứng rắn đút vào miệng nàng, bình tĩnh nói:
"Chén thuốc này có lợi với ngươi, không tính là phạt."
Bên trong bát thuốc kia có bỏ thêm phần da qua thời kỳ lột xác được phơi khô của hắc giao long ngàn năm, vì là con thú sống dưới vực nước sâu thẳm nên tất sẽ có mùi tanh nồng đậm. Dùng xác da giao long nấu nước, người uống vào có thể che đậy được linh khí của ngũ hành.
Nàng là đứa trẻ rơi xuống từ cây luân hồi, cho dù cha mẹ nuôi của nàng nói dối ngày sinh tháng đẻ nhưng chỉ cần là những kẻ có liên hệ với cây tiên thì ắt sẽ nhận ra linh khí cây cỏ trên người nàng. Uống xong bát nước này nàng có thể trở nên mờ nhạt giữa thế nhân, sẽ không ai dễ dàng để mắt tới. Tuy vậy sau khi uống xong lại có một tác dụng phụ là trong những ngày đầu trên thân thể sẽ phát ra mùi tanh, lúc này chính nàng cũng đã phát hiện ra rồi.
Tô Dịch Thủy không tỏ ra ghét bỏ lại còn mặt không đổi sắc ngồi đối diện đút quýt cho nàng ăn, Nhiễm Nhiễm tuy đã lấy lại được tinh thần nhưng không để hắn đút nữa, bây giờ nàng có ăn cũng không thấy ngon miệng.
"Lúc ngươi... luyện chế Thanh Tâm đan, trong lòng đã nghĩ tới điều gì?" – Tô Dịch Thủy đột nhiên mở miệng hỏi.
Nhiễm Nhiễm quẳng cái mùi tanh đó ra sau đầu, tâm tình bình phục nói:
"Con nghĩ tới... bánh bao thịt..."
"Còn gì nữa không?"
Tiết Nhiễm Nhiễm suy nghĩ, phát hiện bản thân đối với ánh mắt sáng trong như nước kia không thể kìm được tự chủ nói ra hết lời trong lòng:
"Con còn muốn... nghĩ xem gương mặt của sư phụ trông như thế nào, có tuyệt trần như dáng vẻ cử chỉ của người hay không..."
Tô Dịch Thủy nghe lời này cũng không trách nàng càn rỡ, chỉ bình tĩnh hỏi:
"Thế gương mặt này có làm ngươi hài lòng không?"
Nhiễm Nhiễm ngượng ngùng gật đầu, há lại chỉ dùng đến từ hài lòng, dung mạo đẹp đẽ tự như tiên hạ phàm của sư phụ phải là tu ba kiếp mới có duyên được hạnh ngộ đấy.
Tô Dịch Thủy hài lòng gật đầu:
"Nhớ kỹ lời ta nói, không được tiết lộ việc ta đã khôi phục dung mạo cho người ngoài, cũng không được nói việc xảy ra tại đây hôm nay."
Nhiễm Nhiễm đã quen với hành vi thần bí diễn sâu của sư phụ nên chỉ thành thực gật đầu, sư phụ nói không trách phạt nàng có lẽ là sự thật.
Lúc Nhiễm Nhiễm trên đỉnh núi Tây đi xuống thì bỗng từ một cô bé lạc quan vui vẻ trở nên muộn phiền, mùi vị bánh đậu đỏ thơm ngon vào miệng nàng đều biến thành mùi vảy cá sống. Sợ mùi trên người ảnh hưởng đến các sư huynh tỷ, Tiết Nhiễm Nhiễm dứt khoát cáo bệnh đóng cửa trốn trong phòng không ra, nhưng chưa tới hai ngày bọn Cao Thương Khâu Hỉ Nhi đã chịu không nổi.
Khâu Hỉ Nhi từ cửa sổ đối diện khóc lóc với sư muội Nhiễm Nhiễm đang trốn trong chăn:
"Tiểu sư muội, nếu muội còn không ra nấu cơm thì mấy người bọn tỷ đều sẽ gục chết trước cánh cổng thiên đường mất. Muội biết không, nhị sư thúc liên tiếp ba ngày cho bọn tỷ ăn củ cải, mà củ cải đều bị nấu đến đắng ngắt đen thui, nếu còn như thế thì bọn tỷ không thể nào sống nỗi nữa."
Nhiễm Nhiễm uể oải nói:
"Nhà bếp có nguyên liệu nấu ăn, nếu như nhị sư thúc nấu tệ quá thì tỷ làm cho mọi người ăn là được."
Khâu Hỉ Nhi nghĩ đến món thịt viên kho tàu cùng với bánh hạnh nhân củ cải thì nuốt một ngụm nước miếng, nàng cũng không thể nói thẳng tài nấu nướng của mình so với nhị sư thúc Vũ Đồng còn khó tin cậy hơn.
May mắn ba ngày sau khi Nhiễm Nhiễm tỉnh dậy, đột nhiên phát hiện mùi hương khác thường trên người mình đã biến mất không thấy tăm hơi, nàng lập tức lấy khoai lang sấy khô trong túi đồ ăn vặt vừa say sưa ăn ngon lành vừa thở dài một hơi tiếc rẻ. Nghe nói sau khi Kết Đan, người phi thăng đến Nguyên Anh cảnh sẽ không phân biệt được mùi vị ngọt bùi cay đắng, nhưng nếu cắt đứt hết mọi dục niệm thì con người ta trường sinh bất lão để làm gì đây?
Chỉ ba ngày không phân biệt được mùi vị thôi mà nàng đã đau lòng không thiết sống, vậy thì trong lúc nhìn pháo hoa nhân gian rực rỡ, những thần tiên đã phi thăng kia liệu có nảy sinh nỗi niềm tiếc hận hay không?
Những ngày nhàn tản của Nhiễm Nhiễm rất nhanh qua đi vì sư phụ đã xuất quan trước thời gian để đi đến núi Tuyệt. Xem ra trận náo loạn kia của ba đại môn phái vẫn không phải vô ích, Tô Dịch Thủy cuối cùng cũng quyết định đích thân nghênh chiến, đến Tuyệt sơn gặp Ngụy Củ một lần.
Núi Tuyệt là quê hương của Nhiễm Nhiễm nên nàng rất muốn trở về, bởi thế trước khi xuất phát nàng dành chút thời gian xuống núi thăm nom cha mẹ, cho dù chỉ là gặp gỡ chốc lát trong túp lều cỏ dưới chân núi nhưng đối với mấy người bọn họ lại trân quý vô cùng.
Xảo Liên cùng Tiết Liên Quý thuê cửa hàng ở thôn trấn gần đó bán điểm tâm sáng, sáng sớm Tiết thợ mộc sẽ giúp vợ xay đậu nhóm lửa, sau đó lại đi khắp hang cùng ngõ hẻm sửa chữa những đồ đạc lặt vặt linh tinh. Mặc dù hơi vất vả nhưng so với lúc ở thôn Tuyệt Phong thì kiếm được nhiều tiền hơn đôi chút.
Một tháng Xảo Liên chỉ có thể gặp con gái một lần nên những thứ chuẩn bị cho nàng tựa hồ là nhét đầy hành lý. Nào là áo mới chăn bông, nào là các loại thịt khô kẹo mứt ăn vặt đều có đủ, còn có cả dưa muối xào thịt, bơ lạc trứng vịt muối tự tay làm, cho dù trên núi cơm nước không ra gì cùng cực lắm vẫn có thể ăn những thứ này với hai bát cơm. Bởi vì không rõ hoàn cảnh trên núi như thế nào nên Xảo Liên sợ con gái yêu của nàng bị đói.
Nghe Nhiễm Nhiễm nói muốn cùng Tô tiên sinh đi núi Tuyệt thì vợ chồng Xảo Liên cũng muốn đi theo, có điều lần này sư phụ để đám đệ tử nhỏ đi theo cũng nhân tiện để cho chúng học được phép cưỡi gió, trên đường đều là đi bộ nên ước chừng sẽ rất vất vả. Đồng môn nhiều người trẻ tuổi, nếu như chỉ mình Nhiễm Nhiễm được đưa theo cha mẹ thì các sư huynh tỷ sẽ buồn bực trong lòng.
Xảo Liên càng nghe càng cảm thấy xót xa, nếu không phải trông thấy con gái như chồi hoa được tưới bằng nước tiên đem gương mặt hồng nhuận và vóc dáng cao lên không ít thì nàng sẽ ngay lập tức đưa con gái về nhà. Xảo Liên lén lút thỏ thẻ vào tai con gái, căn dặn nàng chuyện tu tiên học đạo đừng nên quá cố sức làm gì, dù sao sau này nàng còn muốn xuống núi lấy chồng, nếu như trên đường đi mệt mỏi chớ ngại cầu xin sư phụ tự bỏ tiền ra thuê một con lừa để chính mình có thể nghỉ chân.
Nói xong, Xảo Liên nhét ba lượng bạc vừa lĩnh từ nhị sư của thúc của Nhiễm Nhiễm vào tay nàng, dặn dò nàng khi ra ngoài đừng bạc đãi bản thân. Nhiễm Nhiễm không nhận, Xảo Liên bèn buồn bực nói:
"Cha và mẹ có tay có chân, bây giờ tiền kiếm được cũng đủ tiêu dùng. Vẫn là câu nói kia, ở nhà thì nghèo ra đường thì giàu, nếu trên người con có nhiều bạc thì cha mẹ cũng có thể yên tâm hơn một chút."
Nhiễm Nhiễm đành phải nhận, có điều nàng sẽ không phung phí, nàng còn muốn dành dụm để cha mẹ xây phòng to.
Vợ chồng thợ mộc không thể vào núi nên Nhiễm Nhiễm chỉ có thể tự mình xách đồ mang về, hành lý mang theo quá nặng khiến bước chân lên núi của nàng dần dần chậm lại. May mắn thay Cao Thương và Bạch Bách Sơn "vừa vặn" xuống núi tản bộ nên liền giúp đỡ sư muội xách đồ. Nam nữ ở chung một chỗ lâu ngày cho dù không đến mức mắt đi mày lại, kỳ thực cũng có chút mập mờ.
Trên núi ngoại trừ gà trống sắt nhị sư thúc thì chỉ có Khâu Hỉ Nhi cùng Tiết Nhiễm Nhiễm là con gái, Khâu Hỉ Nhi mặc dù không xấu nhưng vì mắc bệnh tim nên bờ môi có hơi tím tái, tư thái cũng không đủ nhẹ nhàng. Ngược lại Tiết Nhiễm Nhiễm dạo gần đây thân thể khỏe mạnh hơn không ít, môi hồng răng trắng mắt sáng sinh tình, yểu điệu thục nữ như thế đương nhiên quân tử đều muốn cầu.
Cao Thương tuy không hiểu phong tình nhưng những lúc trông thấy tiểu sư muội thì trong lòng bỗng nảy sinh vui sướиɠ, giọng nói cũng bất giác cao lên. Riêng nhị sư huynh Bạch Bách Sơn quen thuộc đạo lý đối nhân xử thế mặc dù có thể cười toe toét với sư muội Khâu Hỉ Nhi, nhưng mỗi khi khoe khoang xong những giai thoại tu tiên cũng sẽ lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ với Tiết Nhiễm Nhiễm. Hiện tại có cơ hội thể hiện trước mặt tiểu sư muội, hai vị sư huynh đều hết sức nhiệt tình.
Cao Thương vén tay áo lộ ra cơ bắp rắn rỏi mang toàn bộ đồ đạc vác lên vai, trông giống một con gà trống run đuôi chạy như bay trước mặt Nhiễm Nhiễm. Bạch Bách Sơn thì ở bên cạnh tiểu sư muội thỉnh thoảng kể một vài chuyện cười trong lúc luyện công, chọc cho Nhiễm Nhiễm không khép được miệng.
Hình ảnh hai thiếu niên vây lấy một thiếu nữ người chạy ta đuổi vui cười trong núi quả nhiên vô cùng đẹp mắt, ít nhất có thể khiến kẻ đang đứng giữa sườn núi như Vũ Đồng hoảng hốt cảm thấy tựa như trở về hai mươi năm trước đây, cung Linh Tê khắp nơi đều là hình ảnh của những thiếu niên tuấn tú. Trong lòng nàng bỗng thấy xúc động, tự nhủ:
"Tây sơn yên tĩnh quá lâu, bây giờ đến chim chóc cũng cất lên tiếng ca lảnh lót..."
Chủ nhân đứng trước mặt nàng cũng đang nhìn về hướng đó, trông thấy đệ tử thân yêu của mình móc ra khăn tay lau trán đầy mồ hôi cho sư huynh!