Chương 6: Âm Tiểu Cửu

Dịch giả: Đỗ Gia Đại Thiếu

Sau hai canh giờ,nguyên khí trong cơ thể Diệp Đồng rốt cuộc cũng khôi phục. Tu vi hắn quá thấp, lượng nguyên khí trong cơ thể cũng không nhiều, ngược lại tiết kiệm rất nhiều thời gian khôi phục. Hiện tại Trương gia lão phu nhân đang hấp hối, cứu người như cứu hoả, hắn lập tức bắt tay vào luyện chế Bách Giải Dịch.

Cuối cùng.

Thời điểm gần tiêu hao hết nguyên khí, rốt cuộc Diệp Đồng cũng luyện chế thành công Bách Giải Dịch.

"Cất kỹ."

Trương Phẩm Thọ mang vẻ mặt phức tạp, thu lấy Bách Giải Dịch, cảm ơn Diệp Đồng. Bây giờ lão rất hối hận, nếu như lúc Trân Dược Phường bị Âm Dương lão quái Mục Vô Thiên phóng hoả, lão không lựa chọn khoanh tay đứng nhìn mà tham gia cứu hoả, chẳng những có thể giữ được phần nhân tình của Mục Thiên Lam, mà còn kết được thiện duyên với Diệp Đồng.

Kim lân há lại vật trong ao.

Bằng kinh nghiệm nhìn người của mình, lão cảm giác được thiếu niên trước mặt mình bây giờ sẽ có một ngày ngang trời xuất thế, trở thành một tồn tại kinh diễm mà mình phải ngưỡng mộ.

Đáng tiếc.

Thế gian có ngàn vạn loại thuốc, nhưng lại không có thuốc hối hận.

Mang theo tiếc nuối trong lòng, Trương Phẩm Thọ cùng con gái rời đi.

Diệp Đồng đứng bên cạnh dược lô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Mục Thiên Lam: “Cha con Trương gia đã rời đi, tại sao ngươi vẫn còn ở đây?”

Mục Thiên Lam nửa đùa nửa thật đáp: "Nơi đây dồi dào thiên địa linh khí, là chỗ tu luyện tốt nhất trong Hàn Sơn Thành, ta rời đi không phải là lãng phí quá sao?"

Diệp Đồng nói: "Dối trá."

Mục Thiên Lam che miệng cười khẽ: "Được rồi! Thực ra ta đang ra ngoài lịch lãm, đến Hàn Sơn Thành thì trùng hợp gặp được cha con Trương gia. Bây giờ bọn hắn đã lấy được Bách Giải Dịch, chắc hẳn lão phu nhân Trương gia sẽ bình yên vô sự, ta cũng không đi cùng họ nữa."

Diệp Đồng hỏi: "Còn gì nữa không?"

Mục Thiên Lam cười nói: "Còn có một vấn đề nữa... Ngươi làm ta rất hứng thú, thế nên ta sẽ ở lại, nhìn xem ngươi còn có thể làm ra kỳ tích gì."

Kỳ tích? Luyện chế một lò đan dược cũng được tính là kỳ tích?

Diệp Đồng lắc đầu, bình tĩnh nói ra: "Ta không có hứng thú với ngươi."

Khuôn mặt Mục Thiên Lam cứng lại, nhưng vẫn cười nói: “ Ngươi càng nói vậy, hứng thú của ta với ngươi lại càng lớn. Mà thôi, giờ ta phải đi giải quyết một số chuyện, sau này còn gặp lại."

Mục Thiên Lam nói xong, tiêu sái rời đi.

Nhìn bóng lưng của Mục Thiên Lam, Diệp Đồng âm thầm thở dài. Hắn vốn là ma y nhất mạch, nhìn Âm Dương, trộm Thiên Cơ. Mỗi lần tiết lộ Thiên Cơ, hắn sẽ phải chịu ác nghiệp quấn thân. Những người thân cận với hắn cũng sẽ phải chịu liên quan. Vì vậy, ngoại trừ Dược Nô sớm chiều bên cạnh hắn, ngày sau hắn sẽ nghịch Thiên cải Mệnh cho lão, hắn không muốn tiếp xúc nhiều với những người khác.

Không đúng!

Còn có một người.

Trong đầu Diệp Đồng nghĩ đến muốn khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn. Một tiểu cô nương có tâm linh trong sáng, một người đã trả giá thật nhiều vì hắn.

Âm Tiểu Cửu.

Nàng là con trong một gia đình nghèo khó ở Hàn Sơn Thành. Thuở nhỏ, nàng đã bị cha mẹ ký khế ước bán thân hai mươi năm cho một phường dệt trong thành. Thế nhưng nàng có thể chất âm hàn, thân thể ốm yếu, bệnh tật. Mấy năm trước, phường dệt kia cũng đã để nàng được tự do. Hiện tại Âm Tiểu Cửu cũng làm nghề môi giới trong thành, vừa phụ giúp gia đình, vừa giúp Diệp Đồng mua dược liệu trị bệnh.

Hắn kế thừa trí nhớ của “Diệp Đồng” trước kia, cũng kế thừa cả tình cảm chính hắn.

Dường như là thiên ý sắp đặt sẵn, một sợi dây vô hình nối liền hắn cùng Âm Tiểu Cửu.

"Thiếu chủ."

Dược nô đã hoàn thành nhiệm vụ trở về, sau lưng hắn là hơn mười thợ thụ công.

Diệp Đồng hỏi: "Để xây dựng lại Trân Dược Phường cần bao nhiêu Lam Ngân?"

Dược nô đáp: "Nếu như dựa theo quy mô lúc trước, tổng cộng cần một nghìn bốn trăm lượng Lam Ngân. Nơi đây vị trí vắng vẻ, chung quanh còn thừa nhiều đất trống, có thể xây thêm một ít kiến trúc nữa."

"Ừ, đã rõ." Diệp Đồng hỏi tiếp: "Vậy cần thêm bao nhiêu Lam Ngân?"

Dược nô đáp: "Ước chừng cần hai nghìn lượng."

Diệp Đồng không cần nghĩ ngợi nói: "Vậy xây dựng thêm đi, dù sao nơi này cũng là chỗ ở của chúng ta! Dược nô, ngươi cầm lấy một ngàn lượng Lam Ngân này, đi mua thêm một ít ngọc thạch. Còn nữa, ngươi đi mua thêm những đồ vật có trong danh sách này về đây"

"Vâng!"

Dược nô mỉm cười gật đầu.

Nhìn những công tượng đang bắt đầu sửa chữa Trân Dược Phường, Diệp Đồng chậm rãi nói ra: "Hiện tại mặc dù chúng ta có chút Lam Ngân, nhưng cũng không thể ăn không ngồi rồi. Bên trong Kim Loan sơn mạch có rất nhiều dược liệu ta cần. Trong hai ngày này, ngươi an bài công việc ở Trân Dược Phường cho xong đi, sau đó cùng ta đi Kim Loan sơn mạch"

Sau khi đưa cho Dược nô hai tờ kim phiếu trị giá hai trăm lượng Lam Kim, tương đương hai nghìn lượng Lam Ngân, Diệp Đồng cũng đi về phía Ôn Dược Trai. Tuy rằng người cần Thiết Hoàn Thảo không có nhiều, nhưng để tránh đêm dài lắm mộng, hắn vẫn muốn nhanh chóng mua về.

Thị trường dược liệu Hàn Sơn Thành có diện tích rất lớn, chia làm hai khu vực. Phía đông chủ yếu là các quầy hàng nhỏ của tiểu thương. Tuy rằng ở đây đa số là buôn bán dược liệu bình thường nhưng thỉnh thoảng cũng có nhưng loại dược liệu trân quý xuất hiện. Phía tây thì tập trung các cửa hàng lớn, đại bộ phận là dược liệu tinh phẩm, nhưng cũng có rất nhiều hàng giả trà trộn vào.

Diệp Đồng đi dọc theo con đường đá xanh,đi qua từng cửa hàng.

Hắn sống ở đây đã mười năm. Chín năm đầu tiên hắn hầu như không bước chân ra khỏi Trân Dược Phường, một năm gần đây hắn mới ra ngoài để mua sắm dược liệu cần thiết. Hầu như tất cả cửa hàng ở Hàn Sơn Thành này, hắn đều đã đi vào một lần.

Phía nam Hàn Sơn Thành là nơi giao dịch vật phẩm. Những mạo hiểm giả sẽ ở đây để mua sắm vật phẩm, giao dịch sản vật địa phương. Ở trung tâm Hàn Sơn Thành, trên một mảnh đất trống, có mười lôi đài được dựng sẵn.

Mạo hiểm giả.

Là những người đem tính mạng đặt trên lưỡi đao. Vì tiền tài, tài nguyên, cùng người khác tranh đấu là chuyện hàng ngày trong thế giới của mạo hiểm giả. Hàn Sơn Thành có quy tắc, ở khu giao dịch dược liệu và vật phẩm đều không được tranh đấu. Bởi vậy khi những mạo hiểm giả này cần giải quyết mâu thuẫn đều lựa chọn lên lôi đài chém gϊếŧ.

Mặt khác nếu có mạo hiểm giả cùng nhìn trúng một kiện vật phẩm, thường thường cũng sẽ lên lôi đài, dùng nắm đấm để quyết định quyền sở hữu.

Nơi đây, thượng võ.

Tại thế giới này, người thắng làm vua, cường giả vi tôn.

Ôn Dược trai cũng không ở khu vực này, vì vậy Diệp Đồng cũng không lãng phí thời gian, nhưng mà, khi hắn chuẩn bị rời khỏi nơi đây thì có một đạo thân ảnh ngăn hắn lại

Phương thẩm.

Là lão bà của một chủ quầy hàng trong khu vực này. Cả hai đều quen Âm Tiểu Cửu, nên Diệp Đồng cũng có chút quen thuộc với vị thẩm thẩm này. Phương thẩm nhìn thấy Diệp Đồng vội nói: "May quá, ta đang định đến Trân Dược Phường tìm ngươi! Tiểu Cửu… tiểu Cửu nàng lên lôi đài rồi!”

Sắc mặt Diệp Đồng đại biến, nắm lấy cánh tay Phương thẩm kéo nàng chạy tới lôi đài, vừa chạy vừa hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy Phương thẩm? Tu vi tiểu Cửu yếu như vậy, sao lại lên lôi đài?”

Phải biết rằng.

Công pháp tu luyện của Âm Tiểu Cửu là hắn truyền thụ cho nàng. Cảnh giới của nàng mới là luyện khí nhất trọng, so với người bình thường có lẽ mạnh hơn một ít. Nhưng so với tu sĩ khác, tuyệt đối không chịu nổi một kích.

Phương Thẩm nói: “Là do con trai của Trương Đồ Phu và tiểu Cửu tranh nhau một khách nhân, mới kéo nhau lên lôi đài giải quyết. Diệp Đồng này, Phương thẩm biết thân thể ngươi không khoẻ, thế nhưng Âm Tiểu Cửu còn yếu hơn ngươi, làm sao đánh nhau cùng người ta được? Vạn nhất nàng bị tiểu tử Trương gia kia đánh cho tàn phế thì sao? Ngươi mau nghĩ biện pháp giúp tiểu Cửu đi!"

"Phương thẩm, người yên tâm, có ta ở đây, Tiểu Cửu không có việc gì."

Thời điểm Diệp Đồng đến lôi đài số ba, nơi đây đã chật kín người. Tò mò là thiên tính của loài người, hai hài tử mười hai mười ba tuổi lên lôi đài đấu võ làm không ít người hứng thú, kể cả một ít mạo hiểm giả cường đại.

Trên lôi đài.

Thân thể Âm Tiểu Cửu nhỏ gầy, trên mặt hiện vẻ bối rối, nhưng đôi tay vẫn nắm chặt. Đối diện nàng, là một tiểu nam hài khoẻ mạnh, cao hơn Âm Tiểu Cửu đến nửa cái đầu

"Xú nha đầu, mau quỳ xuống nhận sai với ta, nếu không lát nữa, ta sẽ chặt đứt chân ngươi, cho ngươi cả đời phải bò đi ăn xin”. Trương Tiểu Phi mặc dù còn nhỏ, nhưng cha thằng nhóc này là đồ tể, từ bé đã quen nhìn máu tanh nên rất tàn nhẫn.

Không ít người nghe thằng nhóc này nói vậy thì âm thầm gật đầu.

Tàn nhẫn!

Mới có thể sinh tồn ở thế giới mạnh được yếu thua này.

Âm Tiểu Cửu kiên trì nói: "Rõ ràng là ta gặp khách nhân trước rồi ngươi lại nhảy ra đoạt. Phụ thân ngươi làm đồ tể, trong nhà không thiếu Lam Ngân, mà ta còn phải tiết kiệm để mua thuốc cho Diệp ca ca đấy!"

Trong đám đông.

Diệp Đồng đang chen chúc trong đám người, đột nhiên nghe Âm Tiểu Cửu nói vậy, cả người như bị sét đánh, nội tâm xúc động.

Hoá ra.

Nàng tranh đoạt cùng đối phương, thậm chí lên lôi đài đánh nhau, là vì kiếm tiền mua thuốc cho mình?

"Nha đầu ngốc này..."

Vốn nghĩ rằng thân nhân mình ở Địa Cầu đã mất hết, trái tim của Diệp Đồng đã đóng băng. Nhưng khi nghe thấy lời nói của Âm Tiểu Cửu, hắn hiểu ra, trong nội tâm mình vẫn còn tình cảm.

Trên lôi đài.

Trương Tiểu Phi không vội vàng động thủ, mặc dù, tiểu cô nương trước mắt này cũng yếu đến không chịu nổi. Từ nhỏ, phụ thân gã đã tốn không ít tiền để gã bái một vì Quyền Sư làm thầy. Từ đó, gã càng ngông nghênh tự đại

Lúc này.

Xung quanh lôi đài chật kín người, gã có cảm giác mình thật chói mắt, trở thành nhân vật chính của ngày hôm nay.

Trương Tiểu Phi ngoắc ngón tay, khinh thường nói: "Không ngờ ngươi còn mua tiết kiệm tiền mua thuốc cho người khác. Ta nghĩ, ngươi nên chuẩn bị mua thuốc cho chính mình đi! Đánh đi, bản thiếu gia nhường ngươi ba chiêu.”