Chương 4: Tiền tài ngoài ý muốn

Dịch giả: Đỗ Gia Đại Thiếu

“Ngươi cần tất cả những dược liệu này?”

Thường Ngũ nghẹn họng, trân trối nhìn Diệp Đồng. Mỗi lần Diệp Đồng mở miệng nói tên từng loại dược liệu, trái tim của gã không tự chủ được mà đập nhanh hơn một ít, hai mắt toả sáng. Cuối cùng lại nghe được Diệp Đồng nói: “Mỗi loại lấy ba phần”, gã vui vẻ đến thiếu chút nữa cười ra tiếng

Mười bốn loại dược liệu, hai loại linh quả trân quý. Trong đó có sáu loại dược liệu và một loại linh quả giá cao đến doạ người, không có trăm lượng Lam Ngân thì đừng hòng mua được.

Đây là…

Tổng cộng phải đến mầy ngàn lượng Lam Ngân a!

Giờ đây trong mắt Thường Ngũ, Diệp Đồng quả thực đã lột xác trở thành thần tài rồi. Gã nhiệt tình mời mấy người Diệp Đồng vào nội viện uống trà. Sau đó bắt đầu gọi tiểu nhị đi chuẩn bị dược liệu, bản thân gã thì bắt đầu lấy bàn tính tính tiền.

Một lát sau.

Thường Ngũ nhìn Trương Phẩm Thọ, cười tủm tỉm: “Khách quý, tổng cộng tất cả là ba nghìn sáu trăm bốn mươi tám lượng Lam Ngân. Ta tự tiện làm chủ, bỏ đi phần lẻ, tất cả là ba nghìn sáu trăm lượng. Hi vọng sau này các vị lại đến ủng hộ Ôn Dược Trai của chúng ta.”

“Tốt”

Bộ dáng Trương Phẩm Thọ mang theo vài phần ngạo mạn, tuỳ ý đáp.

Nhìn thấy bộ dáng ngạo mạn của Trương Phẩm Thọ, Thường Ngũ lại càng vui sướиɠ. Hiện tại gã càng tin tưởng phán đoán trước kia của mình. Những người này tuyệt đối là đại nhân vật, không phú thì cũng quý. Thái độ của gã càng thêm phần cung kính.

Sau khi giao đủ dược liệu để phối chế Bách Giải Dịch cho Trương Chung Dĩnh, Thường Ngũ lại mang bộ mặt cười đến nở hoa ra hỏi: “Các vị, xin hỏi các vị dùng Lam Ngân thanh toán hay là ngân phiếu?”

Trương Chung Dĩnh thái độ vênh váo, lấy trong người ra một xấp ngân phiếu, rút mấy tấm đưa cho Thường Ngũ. Sau đó, nàng lại lấy ra một tấm ngân phiếu trị giá trăm lượng, đưa cho Diệp Đồng.

“Ha ha…”

Diệp Đồng không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nhận lấy.

Là người của hai thế giới, hắn biết rõ sự quan trọng của tiền bạc. Nhất là ở cái thế giới này lại càng tàn khốc, tiền tài mới có thể kéo dài sinh mệnh của hắn, về phần thể diện… Bây giờ chính bản thân mình ăn bữa nay phải lo bữa mai, làm gì còn thời giờ quan tâm đến thái độ của đối phương.

Mặc dù.

Hắn yêu tiền.

Thế nhưng hắn cũng có nguyên tắc của mình. Ví như vì để hoàn trả ân tình của Mục Thiên Lam, hắn không lấy nửa phần tiền công luyện dược. Tiền công luyện Bách Giải Dịch tuyệt đối nhiều hơn một trăm lượng này nhiều lắm.

Đem ngân phiếu nhét vào trong ngược, Diệp Đồng nhìn về phía Thường Ngũ vẫn đang tươi cười, lạnh nhạt hỏi: “Thường quản sự, ngươi xem, khách nhân cũng đã thưởng cho ta rồi, chẳng lẽ Ôn Dược Trai không muốn làm theo quy củ? Ba nghìn sáu trăm lượng Lam Ngân, nửa thành là một trăm tám mươi lượng. Thường quản sự cũng là nhân vật có mặt mũi ở Hàn Sơn Thành, sẽ không vì chút tiền nhỏ này huỷ đi thanh danh của Ôn Dược Trai chứ?”

“Ngươi…”

Thường Ngũ trợn tròn mắt nhìn Diệp Đồng như đang nhìn một tên quái dị.

Quy củ gã biết, trích phần trăm bao nhiêu gã càng biết rõ. Thế nhưng tính tiền cho môi giới thì phải đợi khách nhân rời đi đã chứ? Từ trước tới nay làm gì có tên môi giới nào đòi hoa hồng ngay trước mặt khách nhân?

“Không cho?”

Lông mày Diệp Đồng nhíu lại, hỏi thêm lần nữa.

Thường Ngũ nuốt giận, gã liếc mắt thấy mấy người Trương Phẩm Thọ vẫn biểu lộ bình thường không có phản ứng gì. Như là ý thức được điều gì, gã liền nhanh nhẹn rút mấy tấm ngân phiếu đưa cho Diệp Đồng, mặt mày hớn hở đáp: “Làm sao có thể không cho? Diệp tiểu ca ngươi là thần tài của Ôn Dược Trai nhà ta. Thường Ngũ ta có thể thiếu nợ bất kỳ ai, cũng không dám nợ ngươi a! Về sau còn hy vọng Diệp tiểu ca ngươi giới thiệu nhiều khách quý đến bổn tiệm a.”

“Không thành vấn đề.”

Đối với loại người “ Mắt chó nhìn người kém, ngả theo chiều gió” như Thường Ngũ, Diệp Đồng cũng không có tâm tình đi để ý. Sống trên đời, mỗi người đều có cách đối nhân xử thế riêng. Thường Ngũ cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.

Cửa phòng.

Một gã thanh niên xấu xí, áo xám, trên đầu đội một cái mũ rộng vành, bước nhanh vào nội viện, không để ý đến nhiều người trong phòng, tiến thẳng về phía Thường Ngũ. Hắn lấy một cái hộp gỗ nhỏ từ trong ngực ra rồi nói: “Ngũ gia, Thiết Hoàn Thảo ngài bảo ta đi mua về đã ở đây, mau tính tiền.”

Thường Ngũ gật đầu thoả mãn, tiện tay lấy ít bạc vụn đưa cho gã thanh niên: “Thưởng cho ngươi, đi đi.”

“Tạ ơn Ngũ gia”

Thanh niên xấu xí cười thoả mãn một tiếng, cầm tiền rời đi.

Thiết Hoàn Thảo?

Ánh mắt Diệp Đồng sáng lên, tim đập thình thịch.

Thiết Hoàn Thảo là một loại dược liệu trân quý, có hàn tính rất mạnh. Đồng thời Thiết Hoàn Thảo cũng là một loại độc dược mạn tính. Đối với người bình thường, Thiết Hoàn Thảo không đáng một xu, nhưng đối với người cần nó, là đặc biệt trân quý.

Nếu như Diệp Đồng có được Thiết Hoàn Thảo, hắn có thể luyện chế Hàn Độc Đan, giúp hắn sống lâu thêm vài tháng.

“Thường quản sự”

Diệp Đồng cố tỏ ra bình tĩnh hỏi: “Thiết Hoàn Thảo cũng không phải là đồ vật tốt lành gì. Rất nhiều người lợi dụng nó để chế tạo độc dược a.”

Nụ cười trên mặt Thường Ngũ cứng đờ. Trong giây lát, gã chợt nhớ ra Diệp Đồng cả năm gần đây vẫn luôn đi mua sắm độc được, suy nghĩ một chút, đáp lại: “Thiết Hoàn Thảo đối với người bình thường đúng là không phải vật tốt. Nhưng đối với người cần, lại trân quý vô cùng. Đúng không, Diệp tiểu ca?”

Tâm tư bị người khám phá, Diệp Đồng cũng không lúng túng, trực tiếp hỏi: “Thiết Hoàn Thảo này ta muốn. Ngươi ra giá đi.”

Tinh quang hiện lên trong mắt Thường Ngũ, gã dứt khoát: “Tám trăm lượng Lam Ngân. Không mặc cả.”

Tám trăm lượng?

Nghe xong, Diệp Đồng trực tiếp quay người rời đi.

Tuy rằng hắn rất cần Thiết Hoàn Thảo, nhưng lại không đủ tiền. Trong người hắn chỉ có hai trăm tám mươi lượng, còn xa không đủ tám trăm lượng. Chênh lệch quá lớn, không có chỗ nào để cò kè mặc cả.

Phụ tử Trương gia nhìn thấy vậy liền suy nghĩ một chút rồi đi theo Diệp Đồng. Ngược lại, Mục Thiên Lam lại hướng về Thường Ngũ truyền âm: “Ba ngày nữa ta sẽ quay lại mua Thiết Hoàn Thảo. Ngươi không được bán nó đi.”

Hai mắt Thường Ngũ trợn tròn, gã tin tưởng mình không có thấy Mục Thiên Lam mở miệng, thế nhưng mình lại nghe thấy thanh âm. Điều này nói rõ, vị thiếu nữ xinh đẹp này chắc hẳn là một tu luyện giả, mà phải là một tu luyện giả thực lực cường đại mới có thể cách không truyền âm a.

“Khách quý a!”

Thường Ngũ cố gắng khống chế kích động trong lòng, ngưng trọng gật đầu coi như đáp ứng với Mục Thiên Lam.

Trở lại Trân Dược Phường, Diệp Đồng đánh giá khu phế viện đã bị cháy sạch vài lần. Sau đó hắn gọi dược nô lại, hai người tìm tòi trong đống đổ nát một lúc, rốt cuộc cũng tìm được một cái đỉnh lô coi như được bảo tồn hoàn hảo, đang nằm cạnh tử sắc quan tài.

“Ồ”

Trương Phẩm Thọ bỗng hô một tiếng kinh ngạc.

Diệp Đồng quay người lại, phát hiện lão đang nhìn chằm chằm vào cái tử sắc quan. Lông mày nhíu lại, hắn cười cười hỏi Trương Phẩm Thọ: “Ngươi ưa thích cái này?”

Trương Phẩm Thọ lôi tử sắc quan tài ra một bên, sờ sờ một lát, biểu lộ có chút ngưng trong, gập đầu đáp: “Ưa thích.”

“…”

Ánh mắt Diệp Đồng nhìn Trương Phẩm Thọ giống là đang nhìn kẻ ngốc. Hắn nghĩ mãi không ra, người ở cái thế giới này có phải đều có sở thích quái dị như lão không? Người sống mà lại thích quan tài?

Trương Phẩm Thọ hai tay cầm tử sắc quan tài mân mê không nở bỏ. Ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Diệp Đồng, lão hỏi dò: “Tiểu huynh đệ, cái này có thể bán cho ta không?”

Diệp Đồng nhếch miệng đáp: “Bán.”

Trương Phẩm Thọ vội vàng hỏi: “Bao nhiêu?”

Hai mắt Diệp Đồng nheo lại, như một đầu hồ ly giảo hoạt, hắn hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy nó đáng giá bao nhiêu?”

Trong lòng Trương Phẩm Thọ trầm xuống. Lão lập tức ý thức được vì chính mình biểu lộ thái quá, làm cho thiếu niên này phát hiện ra. Thiếu chút nữa không cẩn thận, hắn sẽ bị thiếu niên dùng công phu sư tử ngoạm, hung hăng làm thịt chính mình.

Thật là hồ đồ a!

Trương Phẩm Thọ thở dài, duỗi một ngón tay ra, rồi nói: “Một trăm lượng Lam Ngân”

Diệp Đồng lập tức tỏ vẻ khó chịu, hắn giở chiêu lấy da hổ làm cờ, lập tức nói: “Này, lão có biết Độc Ma Hoắc Lam Thu không? Nếu hắn biết ngươi bỏ một trăm lượng Lam Ngân đi mua cái tử sắc quan này, nhất định sẽ tức giận chạy đến thẳng phần mộ tổ tiên nhà các ngươi ngồi nướng đùi cừu ăn đấy! Dù gì các ngươi cũng là phú hào đến từ quận thành, không sợ mất mặt à?”

“Ặc ặc…”

Ánh mắt Trương Phẩm Thọ hiện lên vẻ sợ hãi. Bây giờ hắn mới nhớ ra đây là địa bàn của Độc lão ma.Mà thiếu niên gầy yếu trước mặt mình lại là thân nhân của Độc Ma. Ai cũng có thể hố, nhưng tuyệt đối không thể hố hắn a! Vạn nhất có ngày Độc lão ma biết được, cả Trương gia sẽ gà bay chó chạy mất.

“Ngươi…”

Trương Chung Dĩnh lộ vẻ giận dữ, đang định bộc phát. Nhưng nghĩ đến những chuyện xấu của Độc Ma Hoắc Lam Thu, nàng lại im lặng.

Diệp Đồng khoát tay áo. Mặc dù hắn đã sống mấy trăm năm kiếp trước, nhưng dù sao bây giờ vẫn đang là một thiếu niên, cho nên mặt dày nói tiếp: “Trương lão tiên sinh, mặc dù ta không có ánh mắt nhìn hàng, thế nhưng ngươi cũng không cần lừa ta. Nếu ngươi muốn mua cái tử sắc quan tài này, vậy liền cho một cái giá đi. Nếu như ta cảm thấy thoả mãn, một tay giao hàng, một tay giao tiền, cam đoan không để lão già kia đến Trương gia các ngươi phiền toái.”

Trầm mặc cả nửa ngày, Trương Phẩm Thọ chậm rãi nói: “Năm trăm lượng Lam Kim.”

Năm trăm lượng?

Cũng không ít a!

Diệp Đồng vui vẻ, đang chuẩn bị đồng ý, sắc mặt hắn chợt biến đổi, cổ quái hỏi Trương Phẩm Thọ: “Ngươi xác định là Lam Kim? Không phải Lam Ngân?”

Phải biết rằng.

Tỉ lệ quy đổi Lam Kim và Lam Ngân là một đổi mười. Nói cách khác, năm trăm lượng Lam Kim tương đương với năm ngàn lượng Lam Ngân. So với số tiền Độc lão ma lưu lại cho Diệp Đồng cũng nhiều hơn không ít đấy!

Trương Phẩm Thọ nghiêm túc đáp: “Không sai, năm trăm lượng Lam Kim. Nếu như người hài lòng, chúng ta liền một tay giao tiền, một tay giao hàng.”

Diệp Đồng cố kiềm chế kích động trong lòng, khoát tay nói: “Tử sắc quan tài đã trong tay ngươi rồi. Dược nô, lấy tiền.”

Trong khoảnh khắc!

Sắc mặt hắn khẽ biến. Hai loại tính cách ảnh hưởng lẫn nhau đã làm cho hắn thay đổi thật nhiều. Nếu như là lúc trước, hắn tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà kích động. Dù sao kiếp trước mình đã từng phú địch thiên hạ, tài phú đối với hắn mà nói cái rắm cũng không phải.

Trên khuôn mặt già nua của Dược nô cũng hiện vẻ tươi cười, cái lưng còng cũng thẳng lên không ít, tiếp nhận năm tấm kim phiếu từ tay Trương Chung Dĩnh xong, lão gật đầu nói với Diệp Đồng: “Đã nhận đủ tiền.”

Khoé miệng Diệp Đồng nhếch lên. Hắn nhìn quanh bốn phía, mơ hồ có cảm giác, trong cái đống đổ nát thê lương này, có lẽ vẫn còn một ít thứ tốt đi? Lão già kia tuy rằng mất tích, nhưng lấy ánh mắt cùng địa vị của hắn, chắc chắn là phải lưu lại không ít đồ tốt. Nghĩ vậy, Diệp Đồng lớn tiếng: “Dược nô, mau đi mời thợ hồ, thợ mộc đến xây lại cái Trân Dược Phường này. Mặt khác, thu gom hết những đồ vật không tổn hại trong nhà lại cho ta.”

“Vâng, thiếu chủ!”

Dược nô đã sinh sống ở đây cả đời. Đối với Trân Dược Phường có tình cảm rất lớn, nghe được thiếu chủ muốn xây dựng lại Trân Dược Phường, vẻ mặt lão tràn đầy hưng phấn, lập tức đáp ứng.