Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiến Cung Năm Đó, Ta Chỉ Mới Mười Bốn Tuổi

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
7.

Qua vài ngày nữa là đến sinh thần bảy tuổi của Lăng Vân Nhi, cung Ngọc Tuyền khắp nơi đều tràn ngập hỷ khí.

Ta dùng số tiền hàng tháng dành dụm được trong nửa năm đưa cho Linh lung cung nữ thường ra ngoài cung nhờ cô ấy mua cho ta một chiếc lục lạc.

Ta nghĩ Lăng Vân Nhi sẽ thích nó. Năm ngoái, ta vô tình nhặt được một chiếc lục lạc cũ trên đường về nhà, đệ đệ của ta nhìn thấy cũng vui hết mấy ngày liền, đệ ấy còn cầm nó trên tay khi ngủ.

Bây giờ ta có thể được coi là một người có năng lực trong cung Ngọc Tuyền, Linh lung mỉm cười và từ chối số ngân lượng mà ta đưa.

"Cô cô đề cao nô tỳ rồi, có thể giúp cô cô làm ít việc đã là phước phần của nô tỳ."

Hơn nửa năm tới lui trong cung, không hiểu thế nào cũng nghe ngóng được nhiều. Linh lung này là một người tâm ý thông minh, nhưng chỉ là bởi vì thân phận này của ta nên mới không dám nhận ngân lượng, nếu nhưng một ngày nào đó trong tương lai thân phận của ta không còn như vậy nữa, sợ rằng sẽ không có chuyện này xảy ra.

Ta cũng không phải là nhiều tiền tiêu quá, những món lễ vật sinh thần này là dành cho Lăng Vân Nhi đương nhiên là ta mua bằng ngân lượng của chính mình rồi, vậy nó mới tính là do ta tặng chứ.

Ta lại dúi tiền vào tay cô ấy, giả vờ giận dữ: "Còn muốn trả lại sao, ta có thiếu mấy đồng lẻ này à? Ta muốn mua da hổ, lỡ mua nhầm thì ta sẽ không vui đâu đấy. "

Lần này Linh lung không trả lại nữa, chỉ cười và nói rằng ta sẽ hài lòng rồi rời đi.

Linh lung quả thật làm việc gì cũng rất giỏi, chiếc lục lạc mua được khiến ta rất hài long.Ta nghĩ cô ấy chắc đã tự bỏ thêm ngân lượng ra mua.

Ta rất thích âm thanh của chiếc lục lạc này, và chắc chắn Lăng Vân Nhi cũng sẽ rất thích, ân tình này của Linh lung ta sẽ nhận, lần sau phải tìm lý do để tạ ơn cô ấy.

Ngày thứ hai Đông Nguyệt là sinh thần của Lăng Vân Nhi.

Ta dậy sớm rồi cùng Thúy Nhi đợi Lăng Vân Nhi dậy.

Ta nghe nói hôm nay hoàng thượng đã chuẩn bị bữa yến tiệc đặc biệt trong ngự hoa viên cho sinh thần của Lăng Vân Nhi, vì vậy ta và Thúy Nhi sẽ cùng Lăng Vân Nhi đến ngự hoa viên để tham dự yến tiệc.

Đây là lần đầu tiên sau sáu tháng kể từ khi ta vào cung mà ta thấy hoàng thượng đã làm điều gì đó cho Lăng Vân Nhi.

Chả trách tại sao Lăng Vân Nhi lại thân thiết với Hồ đại nhân đến vậy,đổi lại là người khác thì cũng sẽ cảm thấy như vậy.

Nhưng Lăng Vân Nhi không hề tỏ ra bất mãn gì cả, nàng vui mừng khôn xiết khi biết rằng yến tiệc sẽ có nhiều thức ăn ngon.

Ta chưa từng đến ngự hoa viên lần nào, nhưng xét theo sự quen thuộc của Lăng Vân Nhi, nàng hẳn đã đến đó rất nhiều lần.

Ngự hoa viên để trang trí thêm rất nhiều đèn hoa, bố trí một cách rất tỷ mỷ, chắc hẳn đã tốn không ít công sức.

Vừa nhìn đã biết đều là thứ mà Lăng Vân Nhi rất thích, điều này là ta có chút bối rối, xem ra có lẽ hoàng thượng ko đến nổi nào lạnh nhạt với Vân Nhi.

Trong lòng đột nhiên có chút tò mò về vị hoàng thượng này

Nhưng dù có tò mò thế nào ta cũng ko có gan ngước nhìn lúc hoàng thượng an tọa.

"Hôm nay là sinh thần của Lăng Vân Nhi, trẫm muốn tổ chức một buổi gia yến, các khanh không cần phải quá thận trọng"

Âm thanh lành lạnh từ phía trên truyền xuống, là lời cho các vương gia, hầu gia an tọa.

Ta không biết tại sao, nhưng ta nghe thấy giọng nói này có một cảm giác vô cùng quen thuộc, như thể đã nghe thấy nó ở đâu đó.

Ta nhìn Lăng Vân Nhi đang ngồi đó, và thấy rằng nàng ta không chú ý đến những gì hoàng thượng đang nói, và đã bắt đầu thưởng thức thức ăn một cách nghiêm túc.

Ta nhìn Thúy Nhi đang đứng ở phía bên kia, thấy cô ấy cúi đầu thấp đến mức nói ko chừng đầu gần như sắp chạm xuống đất.

Đôi mắt hắn lặng lẽ liếc nhìn các vị vương gia đang ngồi ở đây.

...

Quả nhiên, vị hoàng thượng này là một kẻ tàn nhẫn, mọi người ở đâu đều e sợ như con chim cút vậy.

Nếu sau này ta gặp lại, chắc chắn sẽ vòng đi đường khác.

Ta chưa bao giờ biết rằng yến tiệc có thể kết thúc nhanh chóng như vậy, khi Lăng Vân Nhi đặt đũa xuống, ta thấy nét mặt nhẹ nhõm của các vị vương gia.

Sau đó, họ xếp hàng để tặng lễ vật cho Lăng Vân Nhi, rồi lần lượt hành lễ với hoàng thượng.

Hôm nay, sau khi được Thúy Nhi dặn dò, Lăng Vân Nhi đã tuân thủ các nghi thức rất tốt và không vi phạm quy tắc nào. Đối với người ngoài, nàng ấy chẳng giống một đứa trẻ mà tâm trí chỉ mới bốn tuổi chút nào.

Nhưng sau khi tất cả các vị vương gia đã giải tán, Lăng Vân Nhi trở về trạng thái cũ của mình.

Nàng ôm lấy lễ vật mọi người mang đến, trên mặt nở nụ cười như hoa nở, chỉ muốn trở lại cung Ngọc Tuyền cất đi, thậm chí còn quên hành lễ với hoàng thượng.

Ta mồ hôi nhễ nhại đi đằng sau nàng, khi ta đến cung Ngọc Tuyền, cũng không thấy công công lúc trước hay trách mắng đâu cả

Nghĩ vị hoàng thượng này không phải là người quá nhẫn tâm.

"Tỷ tỷ! Đây là cái gì!" Đôi mắt của Lăng Vân Nhi sáng hơn những vì sao trên bầu trời ngoài kia, tay cầm cái lục lạc mà ta vừa đưa cho nàng ấy."

Cái lục lạc làm bằng da hổ, ta đã khâu thêm tai và đuôi vào đó, trông rất dễ thương.

Ta nắm tay nàng và xoay xoay lạch cạch, đầu trống phát ra âm thanh rõ ràng. "Cái này gọi là lục lạc, công chúa có thích không?"

"Thích lắm!" Lăng Vân Nhi đang ngồi trên giường, đột nhiên bật dậy nhảy.

Ta không kiềm được mà nở nụ cười, ta biết nàng ta sẽ thích nó, nhưng nhìn nàng như thế này khiến ta cảm thấy vô cùng vui sướиɠ.

Sau khi để Lăng Vân Nhi chơi một lúc, cả điện đều tràn ngập tiếng lục lạc, vì vậy ta mới thu lại, cầm lấy chiếc lục lạc trên tay nàng.

Ta đặt nó vào một chiếc hộp bên cạnh giường và nói với cô ấy, "Công chúa, hôm nay muộn rồi, ngày mai chúng ta mới chơi tiếp có được không?"

Lăng Vân Nhi ngoan ngoãn nằm xuống, kéo chăn lên rồi nói một tiếng được.

Thật hiếm khi thấy nàng ấy lanh trí như vậy,trong lòng ta chỉ nghĩ ngày sau sẽ đến đa tạ Linh lung.

Ngay sau khi ta đóng cửa cung, ta quay lại thì nhìn thấy Hồ đại nhân.

Hồ đại nhân dường như vừa mới tắm xong, trên tóc còn vương lại những giọt nước, trong không khí có một mùi thơm khó tả.

Ta nhanh chóng nhìn xung quanh, cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy không có ai ở đó, may mắn thay, không có ai thường đi bộ xung quanh cung Ngọc Tuyền.

" Hồ đại nhân?" Ta bước tới và cúi đầu.

Hồ đại nhân gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo: "Quên mất đưa cho Vân Nhi."

Ta không nhận thấy điều gì không đúng, nhưng khi ta đưa tay định lấy chiếc hộp, chiếc áo choàng của ngài ấy tuột ra.

Vào mùa đông này, vừa tắm xong là đã hơi lạnh rồi, nếu không quấn chặt y phục sẽ rất dễ bị cảm lạnh.

Khi phát hiện ra tay mình đang nắm chặt lấy áo của Hồ đại nhân, ta chỉ muốn chặt đứt tay mình ra.

"Ta, ta, ta… không… nô tỳ… nô tỳ, bởi vì nô tỳ sợ rằng ngài sẽ bị cảm lạnh." Đầu ngón tay của ta đang run rẩy.

Ngài... có tin không?

Hồ đại nhân nhướng mày nhìn xuống bàn tay ta đang nắm chặt lấy áo của ngài đến mức sắp biến dạng.

Ta kêu lên một tiếng, vội vàng bỏ ra thật nhanh rồi quay người bỏ chạy.

"Khưu Nhiên." Ta nghe thấy một nụ cười dịu dàng trong giọng nói của Hồ đại nhân.

Ta quay lại với vẻ mặt buồn bã, chỉ cầu xin ngài đừng đưa ta đến Tông Nhân Phủ.

"Ngươi quên lấy quà của Vân Nhi."

8.

Sau khi ta cợt nhả Hồ đại nhân vào ngày hôm đó, đêm đó quay về ta đã mơ thấy ngài ấy.

Điều này đã từng khiến ta cảm thấy mình giống một con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.

Nhưng càng nghĩ ta lại càng mơ thấy ngài nhiều hơn, những chuyện xảy ra trong mơ lại càng không thể tin được.

Ta đã nghĩ rằng bản thân mình bị bệnh rồi, đã vậy bệnh còn không hề nhẹ.

Vì vậy, khi thái y đến để kiểm tra mạch định kỳ cho Lăng Vân Nhi, ta đã nhanh miệng hỏi một câu.

"Hà thái y, có cách nào chữa được mộng tưởng quá mức không?"

Hà thái y một tháng sẽ đến cung Ngọc Tuyền hai hoặc ba lần, ngài ấy cũng rất thân thiết với ta, nghe ta nói vậy, ngài đã cho ta một đơn thuốc trị mất ngủ và mơ nhiều.

Sau khi dùng xong phương thuốc này, ta đã nghe được một tin quan trọng.

Ta nghe nói rằng hoàng thượng đã nhìn trúng một cung nữ của cung Ngọc Tuyền.

Biết tin chắc là giả, ta chợt thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bản thân cũng ko tới nổi là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga nữa.

Hồ đại nhân thân phận cao quý cỡ nào, nhưng sao có thể cao quý được như hoàng thượng?

So với cung nữ dám cả gan mơ tưởng đến hoàng thượng kia, ta nguyện ý nhường thân phận con cóc này lại cho cô ta.

Nhưng hóa ra tin tức hoàng thượng sủng ái một cung nữ ở cung Ngọc Tuyền không thể thật hơn nữa.

Bởi vì hoàng thượng đã ban tặng rất nhiều thứ cho cung Ngọc Tuyền, một số thứ trong số đó thoạt nhìn cũng ko phải là dành cho Lăng Vân Nhi.

Ta nhìn Thúy Nhi có vẻ rất bình tĩnh đứng bên cạnh mình, và chợt nhớ đến dáng vẻ ngượng ngùng của cô ấy trong yến tiệc ngày hôm đó.

!!!

Hoàng thượng đã nhìn trúng Thúy Nhi!

Nhan sắc của Thúy Nhi cũng đã thuộc hàng đầu trong trong cung Ngọc Tuyền này rồi, nếu bây giờ nói nàng ta được hoàng thượng sủng ái thì ta cũng không thấy lạ chút nào.

Công công đem những lễ vật tới rồi liếc nhìn bọn ta, ta càng thêm tin tưởng người đó chính là Thúy Nhi!

Nếu như sau này Thúy Nhi một bước thành phượng hoàng, được phong phi vị, chẳng phải ta cũng sẽ được hưởng chút lợi hay sao?

Nghĩ đến như vậy, ta nháy mắt với Thúy Nhi: "Thúy Nhi tỷ tỷ ~"

Thúy Nhi lại giả vờ rất thuần chất, nhìn ta với ánh mắt khinh bỉ: "Thuốc do Hà thái y kê cho ngươi, ngươi dùng đến ngốc rồi à?"

Cô còn cứ giả vờ, nói ko chừng trong lòng vui sướиɠ đến ngốc luôn rồi.

Ta mỉm cười nhìn cô ấy, như nhìn một pho tượng Phật bằng vàng.

Đến tối, lúc ta đang nấu thuốc, mới phát hiện dường như có điều gì đó không ổn.

Hoàng thượng rất thích Thúy Nhi, nếu không sẽ không đột nhiên phái người mang nhiều đồ như vậy tới cung Ngọc Tuyền.

Điều đó có nghĩa là đây không phải suy nghĩ viển vông của Thúy Nhi, vậy thì ko phải là suy nghĩ cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.

Điều đó cũng có nghĩa là con cóc duy nhất trong Cung điện Ngọc Tuyền chính là ta!

Ta nhìn ngọn lửa đang đun nồi thuốc kia, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác hoang tàn.

May mắn thay, đã có Lăng Vân Nhi, một chiếc áo bông ngọt ngào, người sẽ luôn sát cánh bên ta.

Nhưng không phải vậy, hầu hết mọi lễ vật mà hoàng thượng gửi đến nàng ấy ấy đều tặng cho ta.

"Tỷ tỷ, những món đồ này Vân Nhi đều ko dùng, tặng tỷ hết đấy!" Lăng Vân Nhi tay chỉ vào các loại phấn, trang sức bằng trân châu, lụa là gấm vóc rồi nói với ta.

Tất nhiên ta biết nàng ấy sẽ không dùng những thứ này!

Những thứ này đều không phải dành cho nàng,tiểu tổ tông à!

Ta liếc nhìn Thúy Nhi đang đứng phía sau Lăng Vân Nhi, sau đó liếc nhìn đống phần thưởng sắp làm ta hoa mắt này, cắn răng rồi nói: "Những món này nên tặng Thúy Nhi tỷ tỷ? "

Thúy Nhi nãy giờ vẫn chưa nói ra lời nào, lắc lắc đầu: "Ta cũng không dùng đâu."

Cô không dùng được cũng phải nhận chứ! Đây là những thứ mà hoàng thượng muốn ban tặng cô đó!

Khi ta nhìn cô ấy, ta hoàn toàn không cảm thấy đang ở thời điểm tuổi tác như ngọc của cô ấy, sẽ không thể dùng được những thứ mà nữ tử rất yêu thích này.

Lỡ nào cô ấy nghĩ phong phi xong sẽ được dùng đồ tốt hơn sao?

Vì vậy, muốn thuận nước giong thuyền tặng những món đồ này cho người tỷ muội tốt là ta đây!

Đêm đó, ngay cả trong giấc mơ ta cũng thấy mình cười, trong giấc mơ, ta một tay ôm lấy vàng bạc châu báu, tay kia thì ôm lấy Hồ đại nhân, ta cảm thấy rất thoải mái.

Nhưng khi ta tỉnh giấc, đã không còn vui như vậy, thậm chí khi nhìn những món lễ vật vẫn còn trong phòng của mình cũng không vui nổi.

Vì dù có được tất cả những thứ quý hiếm này, ta vẫn chỉ là là con cóc không thể ăn thịt thiên nga.
« Chương TrướcChương Tiếp »