- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tiến Công Sủng Phi
- Chương 46: Uyển nghi dò hỏi
Tiến Công Sủng Phi
Chương 46: Uyển nghi dò hỏi
Edit: Lily Carlos
Beta: Huyền Vũ
Các cung đương nhiên đều
chú ý tới chuyện
thị tẩm của Hứa Khâm, dù chưa nghe được tin tức gì quan trọng nhưng chưa đến canh ba, tin Hứa tiểu chủ bị đuổi về Trữ Tú cung đã lan truyền khắp hậu cung. Mọi người đều có thể đoán
ra chuyện
vị này chưa được Hoàng Thượng cưng chiều.
Sau khi Hứa Khâm bị đuổi về Trữ Tú cung thì cứ trốn mãi trong phòng của mình, nàng ngồi co cụm trong
góc tường, không để ý đến vết mực loang lổ trên mặt, đôi mắt trống rỗng vô thần nhìn về phương xa.
Từ khi sinh ra tới nay, nàng ngậm thìa vàng
(ý là được yêu chiều)
mà lớn lên, chưa bao giờ bị đối xử như vậy. Giờ trong một thời gian ngắn khó, nàng khó có thể chấp nhận được mọi chuyện nên u uất
cũng là chuyện bình thường.
Không lâu sau
ngoài trời đã tảng sáng, vài cô cô ở Trữ Tú cung thấy như vậy cũng bối rối không biết nên làm gì. Lúc trước tiểu thái giám đưa Hứa Khâm về
đã dặn là tầm tản sáng sẽ tới đưa phong thưởng của Hứa tiểu chủ đến, nhưng Hứa tiểu chủ cứ như vậy thì không thể ra nhận phong thưởng được.
“Kẽo kẹt —”, cánh cửa gỗ bị đẩy ra. Hai vị cô cô dẫn vài cung nữ tiến vào, lặng lẽ đến cạnh Hứa Khâm hành lễ rồi một trong hai người khẽ phất tay, lập tức có cung nữ tiến lên nhanh nhẹn giúp Hứa Khâm tắm rửa trang điểm.
Hứa Khâm không nói một lời, tĩnh lặng như một bức tượng mặc cho người sắp xếp.
“Hứa gia đích nữ Hứa Khâm, đoan trang hiền thục, phong làm Từ Tứ phẩm Thuận nghi. Đặc biệt ban phong hào ‘Xa’, ban cho Tễ Nguyệt điện.” Thanh âm lanh lảnh của Lý Hoài Ân như muốn xuyên thủng màng nhĩ người nghe, sau khi hắn đọc xong vội cúi người xuống đưa thánh chỉ lên cao chờ Hứa Khâm tiếp chỉ.
Nhưng lúc này Hứa Khâm vẫn ngơ ngác quỳ trên mặt đất như bị đóng đinh tại chỗ.
“Xa thuận nghi, tiếp chỉ!” Lý Hoài Ân không khỏi thấp giọng nhắc nhở, nét mặt toát lên sự tò mò khó hiểu.
Chẳng lẽ sau khi thị tẩm nàng ta đã bị dọa sợ tới mức hóa ngu ngốc rồi ư? Tuy Hoàng Thượng có rất nhiều thủ đoạn để làm cho người khác khổ sở, nhưng trong hậu cung này hơn một nửa phi tần đã phải chịu qua còn chưa nghe nói đến có người nào bị dọa đến ngu ngốc.
Hứa Khâm dập đầu hành lễ một cái, ôn nhu nói: “Tần thϊếp tạ chủ long ân.”
Nàng từ từ đứng dậy, dùng thái độ kính cẩn tiếp nhận thánh chỉ trong tay Lý Hoài Ân. Luc Lý Hoài Ân ngẩng đầu nhìn lên, trạng thái hồn bay phách lạc của Hứa Khâm vừa rồi đã tiêu tán sạch sẽ, tuy trên mặt là thần sắc vui vẻ nhưng vẫn có phần nhợt nhạt như cũ.
“Xa thuận nghi, ngài bảo trọng chúng ta đi phục mệnh!” Lý Hoài Ân thở dài một hơi thi lễ một cái rồi mới từ từ lui ra ngoài.
“Chúc mừng Xa thuận nghi.” Lý Hoài Ân vừa đi, mấy cung nhân trong Trữ Tú cung ở bên cạnh liền cùng nhau quỳ xuống hành lễ.
Hứa Khâm là tú nữ đầu tiên rời
khỏi Trữ Tú cung. Tối hôm qua nàng bị đưa về từ rất sớm, mọi người đều cho Hoàng Thượng phong thưởng cho nàng sẽ chẳng quá cao, đâu ngờ
rằng phong
vị của nàng là lại Từ tứ phẩm. Dù không thể so với Xu
uyển nghi nhưng ít nhất cũng đồng phẩm cấp.
Hứa Khâm cầm thánh chỉ, hai tay nắm chặt, móng tay suýt đâm vào lòng bàn tay. Nàng mở bung thánh chỉ ra, chữ viết rồng bay phượng múa của Hoàng Thượng đập vào mắt, ánh mắt nàng dừng trên chữ “Xa” kia.
Thân hiền thần xa
tiểu nhân
[1], giờ Hoàng Thượng muốn thân
Uyển nghi, xa Quận nghi sao? Quả nhiên là một phong hào đầy châm biếm mỉa mai, khóe miệng nàng xẹt qua một tia cười mỉa mai, hờ hững bảo tì nữ đỡ
dậy.
[1]
Thân hiền thần, xa tiểu nhân (亲贤臣远小人) ấy là cách Tiên Hán hưng vượng; thân tiểu nhân, xa hiền thần, ấy là cách Hậu Hán suy tàn.
Đợi cung trang và đồ trang sức đúng với phong
vị của nàng được đưa đến các cung nữ mới vội thay nàng đổi quần áo. Trên người
là áo gấm thêu Mộc Lan thanh song phối với váy dài phi điểu miêu hoa, trên đầu là trâm vàng hình giọt nước màu tím. Vẽ lông mày đẹp như tranh đôi môi đỏ mọng khẽ
cong lên.
Hứa Khâm nhìn cô gái
trong gương cười một tiếng, khí chất thản nhiên, nàng vẫn là một cô gái dịu dàng
thanh nhã, chỉ là trong ánh mắt lại lộ ra vài phần bức bách.
Hôm nay Thọ Khang Cung vẫn náo nhiệt như mọi khi. Có không ít phi tần đang nhìn chằm chằm vào Hứa Khâm. Rốt cuộc Hoàng Thượng cưng chiều hay là chán ghét nàng ta, vẫn còn phải xem xét. Thẩm Vũ vẫn là người diễm lệ nhất, dù
ai được sủng ái cũng
không thể thay thế địa vị của nàng.
Thái Hậu khá hài lòng
với trang phục hôm nay của Hứa Khâm. Dù sao với nữ nhi Hứa gia lần đầu thị tẩm Hoàng Thượng đã phong phẩm
cao như vậy, dù không so được với Thẩm Vũ nhưng cũng đủ để chống lại. Hơn nữa Hứa Khâm luôn tự xưng là thông tuệ, Thẩm Vũ lại là yêu nữ
hoặc
người ai thắng ai thua còn chưa chắc. Lúc Thái Hậu nhìn về phía Hứa Khâm ánh mắt lại tối đi vài phần.
Nếu không ngoài dự liệu thì hậu cung Đại Tần sắp náo nhiệt đây. Tân sủng của ba phương thế lực đã có
hai vị, vẫn còn dư lại tân quý ở bên kia. Xem chừng tối nay Hoàng Thượng có thể đem người này gom đủ.
Bà ta
khẽ nhíu mày lạnh nhạt nghĩ một. Đương nhiên cũng có không ít người có cùng suy nghĩ với Thái Hậu. Mọi người đều đấu tranh gian khổ
mới có được địa vị này, chốn hậu cung đấu đá lẫn nhau vì cái gì chứ, đương nhiên là vì chữ “lợi”.
Rời
khỏi Thọ Khang Cung, Thẩm Vũ không trở về Cẩm Nhan điện luôn mà sai cung nhân nâng kiệu đi đến Trữ Tú cung. Minh Ngữ và
Minh Âm liếc mắt nhìn nhau một cái rồi
đuổi theo sau, trên mặt hai người
đều thoáng vẻ khó hiểu.
Thẩm Vũ chỉ chợt nảy ra ý tới Trữ Tú cung. Ánh mắt Minh Âm lóe lên một cái, cô nương Hứa gia đã rời khỏi Trũ Tú cung, Uyển nghi giờ mới qua đó có phải là đã muộn rồi không?
Vừa đến cửa Trữ Tú cung đã có cung nhân ra đón. Ma ma chưởng quản cũng ra, vội vàng mang người của mình thi lễ với nàng. Từ vài ngày trước, danh tiếng của Xu
uyển nghi đã sớm truyền ra khắp hậu cung, giờ người có địa vị cao như vậy lại đến một nơi như Trữ Tú cung, chẳng lẽ muốn trừ vài đối thủ?
Trong lòng nàng thấp thỏm vạn phần, nhưng trên mặt không dám có một chút lơ là nào.
“Không biết Xu
uyển nghi tới đây có chuyện gì sai bảo? Nếu vậy xin người nói trước một tiếng, nô tỳ còn có thể chuẩn bị trước chút ít.” Trên mặt vị cô cô này tuy có vẻ khách khách khí khí, nhưng lời nói ra lại không hay chút nào.
Dù sao trong hậu cung, tính tình của Xu uyển nghi nổi tiếng là vô cùng ương ngạnh. Hai lần Hoàng Thượng rời khỏi Cẩm Nhan điện đều vô cùng tức giận, nếu vị chủ tử này làm ra chuyện gì khác người ở Trữ Tú cung thì những kẻ nô tài như các nàng đương nhiên không thể cáng đáng nổi.
“Ai, vị cô cô này, làm sao ngài có thể nói như vậy! Uyển nghi cũng chỉ tới xem một chút, Trữ Tú cung này đúng là ổ vàng bạc, kim phượng đều là từ trong này bay ra. Ngài làm sao có thể nói dăm ba câu để đối phó, lại còn nghĩ Uyển nghi có mưu đồ gì đó!” Thẩm Vũ còn chưa mở miệng, Minh Ngữ ở sau nàng đã tiến lên phía trước, cao giọng nói.
Ngữ khí sắc bén, ánh mắt cũng mang theo vài phần khinh miệt.
Minh Âm ở một bên ngẩn người, dù biết Minh Ngữ là người sáng sủa, nhưng sau khi bị người Long Càn Cung ngược đãi áp bức, nàng đã khôi phục sức chiến đấu từ khi nào vậy? Vì sao không ai nói cho nàng biết.
Thẩm Vũ che miệng cười khẽ
một tiếng, quả nhiên sáng nay đổi Minh Tâm thành Minh Ngữ là lựa chọn chính xác.
“Nô tỳ sai rồi, mong Uyển nghi thứ lỗi. Ngài có gì sai bảo, nô tỳ phái người đi làm!” Vị cô cô kia lập tức nhẹ giọng nói lời xin lỗi, nụ cười trên mặt càng thêm niềm nở.
Trong hậu cung, ma ma chưởng quản ở các cung điện bình thường đều có cá tính riêng.
Chỉ có hai cung là ngoại lệ, một chính là Long Càn Cung. Còn lại là Trữ Tú cung, nơi ở tạm thời của các tú nữ chưa được sủng ái, sau khi vận mệnh của tú nữ được quyết định, cung điện này sẽ được quét dọn sạch sẽ. Hoàng Thượng cũng hay ghé qua nên cung nhân ở đây đều rất nghe lời.
Minh Ngữ thống khoái tuôn ra chuỗi dài như vậy, trong lòng vẫn có vài phần thấp thỏm. Dáng vẻ này của nàng là mấy ngày trước Thẩm Vũ đến đặc biệt chỉ cho nàng.
Cạnh một sủng phi là một cung nữ có khí chất mạnh mẽ, Thẩm Vũ rất coi trọng Minh Ngữ nên mới để nàng gánh vác trách nhiệm nặng nề này.
“Cô cô khách khí, bản tần tới đây làm phiền rồi. Chỉ là
tú nữ ở Trữ Tú cung sau này sẽ có nhiều người trở thành tỷ muội của bản tần, nên lần nay bản tần đặc biệt tới thăm, vậy không tính là vi phạm tổ chế chứ?” Thẩm Vũ khẽ nâng cằm, tuy ra vẻ cao ngạo nhưng nụ cười xinh đẹp trên mặt vẫn không giảm, cũng không làm cho người ta cảm thấy đáng ghét.
“Tất nhiên là không có vấn đề gì, nô tỳ đi an bài ngay!” Cô cô kia cười làm lành rồi vội vẫy tay gọi một cung nữ tới, nhoe giọng dặn dò vài câu.
Đợi cung nữ rời đi, cô cô làm động tác “mời” Thẩm Vũ.
“Có rất nhiều tú nữ ở đây, nô tỳ sợ Uyển nghi không biết hết được nên đã sai người mời các nàng đến lương đình phía sau. Xin ngài dời bước!” Nàng đi đầu dẫn đường, thỉnh thoảng còn thay Thẩm Vũ dọn dẹp mấy tảng đá nhỏ ven đường, thái độ vô cùng cung kính, dù là ai nhìn đáy lòng đều cảm thấy thoải mái.
Thẩm Vũ cười nhẹ gật đầu bước về phía trước. Trong lòng lại cười lạnh, cung nhân bên Hoàng Thượng quả nhiên không tầm thường. Gọi mọi người tụ tập tại lương đình là sợ lúc nàng ở riêng với họ sẽ ra tay hại ai đó? Giờ mọi người ở cùng một chỗ, dưới ánh mắt của bao nhiêu người, dù nàng có lòng bất chính cũng không dám hành động.
Bàn ghế trong lương đình đã có người lau dọn từ trước, trên bàn đá cũng bày không ít trái cây và điểm tâm. Hồi lâu sau, tốp năm tốp ba tú nữ lục tục bước tới, trang phục của các nàng cùng kiểu nhưng màu sắc khác nhau, mặc trên người khác nhau lộ ra khí chất khác biệt.
Phóng mắt nhìn lại, khung cảnh sắc y hương tấn ảnh khiến mắt người nhìn tỏa sáng.
“Bái kiến Xu
uyển nghi.” Giọng
mềm mại nhỏ nhẹ vang lên vô cùng dễ nghe như tiếng nước chảy róc rách. Các tú nữ đồng thời hành lễ bái kiến nàng, tuy đang cúi đầu nhưng có không ít người đang thầm quan sát nàng.
Dù sao đây cũng là vị Uyển nghi được sủng ái nhất hậu cung, chẳng lẽ vì bảo vệ địa vị của mình nên đến đây khảo sát các nàng? Trên mặt các tú nữ mang vài phần cẩn thận, đặc biệt là tỷ muội Thôi gia lần trước bị liên lụy, vành mắt Thôi Tú đỏ ửng lên trông như sắp khóc vậy.
Với địa vị của Thẩm Vũ cần gì phải chạy tới đây. Hơn nữa người này biết nàng, nhất định là muốn tìm nàng tính sổ!
“Tìm chỗ ngồi đi!” Thẩm Vũ khẽ cười phất tay, ngữ điệu cũng không cao nhưng lại vô cùng kiều mị khiến lòng người run lên.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tiến Công Sủng Phi
- Chương 46: Uyển nghi dò hỏi