Chương 39

Ninh Chuyết lập tức rơi vào trầm tư. Cơ quan bộ kiện Thượng Điếu Hoàn là gì, hắn không biết. Pháp thuật "Nhất Cỗ Khí" là như thế nào, hắn cũng không biết. Nhưng hắn biết Linh thạch, cũng hiểu rõ bản thân đang thiếu Linh thạch.

"Lúc trước ta mò mẫm xung quanh, hao phí rất nhiều thời gian. Bây giờ linh lực bên trong Linh thạch trong cơ thể đã không còn đến bốn phần."

"Vậy chọn Linh thạch!"

Ninh Chuyết làm ra quyết định trong lòng. Ngay sau đó một vòng sáng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn. Vòng sáng mở rộng một chút, nhả ra một viên Linh thạch. Ninh Chuyết vội vàng đón lấy nó. Cùng lúc đó vòng sáng cũng nhanh chóng biến mất. H·ắ·n mang theo viên Linh thạch thứ hai, gian nan đẩy cửa phòng ra, bước vào gian phòng số hai.

Rầm!

Cánh cửa phòng sau lưng hắn tự động đóng lại. Ninh Chuyết quay người đẩy cửa, thử xem có thể quay lại phòng số một hay không. Cánh cửa kia không hề nhúc nhích một tí nào.

"Được rồi."

Ninh Chuyết đành quay đầu lại, bắt đầu quan sát thật kỹ gian phòng số hai. Bố cục của gian phòng số hai khác xa so với gian phòng số một. Căn phòng hình chữ nhật dài, trống rỗng không có vật gì, gạch lát nền và vách tường đều vuông vức, tỏa ra hào quang màu đồng thau.

Ninh Chuyết liếc mắt đã nhìn thấy cánh cửa. Nó nằm ở ngay đối diện hắn. Tin tức lại được truyền đến một lần nữa - Vượt qua gian phòng số hai, tiến vào gian phòng số ba. Ninh Chuyết quan sát một lúc, sau khi không thu thập được bất kỳ tin tức mới nào, hắn bước đi thẳng về phía cánh cửa. Kết quả sau khi đi được vài bước, hắn phát hiện bản thân đang lùi lại. Hắn vội vàng cúi đầu nhìn xuống, thấy gạch lát nền đang chậm rãi di chuyển về phía sau! Ninh Chuyết chỉ còn cách tăng tốc bước chân, đề cao tốc độ của mình. Thế nhưng tốc độ di chuyển của gạch lát nền cũng tăng lên. Hắn càng chạy càng nhanh, bị ép cho phải chạy.

"Biết trước khảo nghiệm là như vậy, ta nên chọn lựa kỹ bộ kiện chân tay thật tốt."

Ở gian phòng số một, Ninh Chuyết lo lắng về việc tiêu hao linh lực, muốn tiết kiệm thời gian, cộng thêm việc chiều dài hai chân khó khớp với nhau, cho nên tạm chấp nhận được.

Kết quả hiện tại hai chân hắn không bằng nhau, chạy tập tễnh, có chút xóc nảy, ảnh hưởng đến tốc độ. Nhưng khi hắn dùng tốc độ tối đa chạy đến đoạn giữa. Đột nhiên có một khúc cự mộc đột ngột từ bức tường bên phải bắn ra. Một đầu của cự mộc được cố định vào trong tường, đầu còn lại bắn ra, giống như cánh tay của cự nhân quét ngang.

Ninh Chuyết từ đầu đến cuối vẫn luôn cảnh giác, vội vàng nhảy một cái, tránh khỏi đòn đánh của cự mộc này. Nhưng ngay khi hắn tiếp đất, một khúc cự mộc khác lại từ bức tường bên trái bắn ra.

Ninh Chuyết đã làm ra động tác nhảy, nhưng gạch lát nền liên tục lùi về phía sau, khiến cho hắn không thể dùng lực đúng chỗ, dưới chân không vững, lần này nhảy thấp hơn trước rất nhiều.

Rầm!

Một tiếng vang nhỏ, toàn thân hắn bị cự mộc kia đập trúng, vẽ ra một đường cong dài trên không trung, rồi ngã sấp xuống đất. Hắn lại thuận thế trượt thêm một đoạn trên mặt đất, cuối cùng đập vào cánh cửa phòng đầu tiên mới có thể dừng lại. Ninh Chuyết phiên bản rối gỗ nằm trên mặt đất, đầu váng mắt hoa, mất vài hơi thở mới tỉnh táo lại.

"Còn có cơ quan như vậy?!"

"Phù văn trên những cự mộc kia dường như có khả năng làm suy yếu hồn phách."

Ninh Chuyết cảm thấy hồn phách của mình suy yếu vô cùng. Hắn ngẩng đầu quan sát, thấy phù văn đen kịt trên cự mộc kia dần biến mất, toàn bộ cự mộc cũng từ từ thu vào trong tường. Sau đó gạch lát tường hai bên di chuyển kẽo kẹt một hồi, khôi phục lại như cũ.

"Ta hiểu rồi!"

Ninh Chuyết trong lòng khẽ động.

"Những cự mộc quét ngang tới này vừa là chướng ngại vật, vừa là đá đặt chân cho ta."

"Ta cần nhảy lên trên thân bọn chúng khi chúng đánh tới, rồi mượn lực nhảy về phía trước."

Tốc độ vốn có của cơ quan nhân ngẫu có hạn, đến đoạn giữa, đã bắt đầu chậm hơn tốc độ di chuyển của gạch lát nền. Nếu chỉ dựa vào chạy, Ninh Chuyết sẽ không thể nào tiếp cận được cánh cửa thứ hai. Mặt tường nguyên bản bóng loáng vô cùng, không thể mượn lực. Nhưng những cự mộc bắn ra lại có thể tạo cho hắn cơ hội. Có phát hiện mới, Ninh Chuyết tiếp tục nếm thử một lần nữa. Hắn canh đúng thời cơ, liên tiếp nhảy vọt, thành công đến cự mộc thứ năm.

Rầm!

Lại tiếp tục bị cự mộc quét văng ra.

"Càng tiến cận cửa, tốc độ di chuyển của gạch lát nền càng nhanh. Ta phải phán đoán chính xác tốc độ lùi về sau của nó mới có thể tiếp đất vững vàng."

Âm thầm rút kinh nghiệm cho bản thân, Ninh Chuyết tiếp tục lần nữa. Rầm! Khi hắn nhảy đến cự mộc thứ tám, độ khó đột ngột tăng lên. Một khúc gỗ từ trần nhà phóng ra, lấy thế từ trên xuống dưới, trực tiếp đập bay hắn. Ninh Chuyết đập vào bên trên cánh cửa, thân thể tan thành từng mảnh.

Hắn nhanh chóng lắp ráp lại, cuối cùng duỗi hai tay ra, nhặt phần đầu lên, đặt lại lên cổ.

"Bộ phận đầu cũng hơi to. Hình dạng lại vuông vức, quay đầu chậm chạp, biết thế đã đổi lấy cái đầu nhỏ hơn."

"Quan trọng là hai chân không đều, gây ra ảnh hưởng lớn nhất."

"May mắn là ta đã nhớ vị trí xuất hiện của những cự mộc này, không ngừng thử lỗi, hẳn là có thể vượt qua!"