Chương 4
Hugo không chắc chàng có thể chịu được những lời rêи ɾỉ không ngớt của gã hộ vệ của mình bao lâu nữa. Đầu tiên thì là về cô gái ở quán trọ, giờ thì chuyện con ngựa của hắn không khỏe như ngựa của Hugo và cần phải nghỉ ngơi. Tự tay Hugo đã chọn ngựa cho Peter và chàng biết nó cũng lực lưỡng như ngựa của chính chàng, tuy không được huấn luyện tốt bằng. Không, chính Peter mới là kẻ muốn nghỉ ngơi mặc dù giờ mới chỉ quá ngọ và thời tiết rất đẹp, và họ mới chỉ đi được có vài giờ. Hugo đã làm gì mà phải chịu sự hành hạ mà cái gã sướt mướt này đang gây cho chàng? Chẳng nhẽ nó không thể ngậm mồm lại mà đi tiếp sao?
“Chủ nhân,” gã hộ vệ gọi từ tít mãi đằng sau. “Chủ nhân, xin chờ đã. Chúng ta vẫn chưa ăn gì kể từ lúc ở Leesbury và tôi sắp xỉu vì đói rồi...”
Hugo cảm thấy chán nản. Thói háu ăn của gã, cũng giống như tính ưa buôn chuyện, thật là vô hạn.
“Có bánh mỳ và thịt muối trong túi của mày đấy,” Hugo gầm gừ theo kiểu đe dọa nhất. “Nhai tạm đi.” Hy vọng thằng hộ vệ đó sẽ tống đầy mồm chẳng thể nói năng gì nữa. Hoặc nếu may mắn hơn, biết đâu nó sẽ chết vì nghẹn...
Nhưng cuối cùng họ đã tiến vào đất của gia đình chàng, và Hugo chẳng cảm thấy khó chịu nữa. Họ vẫn còn đi khoảng hai ngày nữa mới tới thái ấp, nhưng đó là hai ngày trong lãnh thổ mà Hugo thuộc như lòng bàn tay. Thật tốt được trở về nhà sau cả một thập kỷ lang thang vô định.
Khi họ tới chỗ rẽ dẫn tới khối đá chồng bên trên suối Thánh Elias, Hugo chần chừ. Được ngâm mình trong suối nước nóng thì thật là thú. Những mùa hè thời niên thiếu, Hugo và anh trai chàng đã săn bắn tại những ngọn đồi này, tập bơi ở đây và nhảy xuống dòng suối từ khối đá cao chót vót này.
Bị lãng quên từ khoảng năm mươi năm về trước, hồ nước này tự do phát triển vẻ đẹp trong sự hoang vắng của nó. Hoa dại nở trong các khe đá và những nhánh cây vươn ra sát mặt nước. Thật là một nơi tuyệt hảo để bơi lội sau một chuyến đi nóng nực và bụi bặm. Và đó chính là điều Hugo muốn. Tất nhiên Peter có những ý tưởng khác.
“Đi bơi ạ?” hắn ta lặp lại với vẻ không tin nổi khi Hugo nói ra ý định của chàng. “Tôi á? Xin ngài đừng quên tôi được sinh ra và lớn lên ở Luân Đôn. Tôi biết gì về bơi cơ chứ?”
“Thật ngạc nhiên làm sao,” Hugo nói.
“Tôi nói thật đây, thưa chủ nhân. Tôi rất vui lòng cho ngựa uống nước trong khi ngài bơi lội, nhưng ngài sẽ không thể bắt tôi nhảy xuống nước đâu. Hơn nữa, có gì hay với thứ nước mùa xuân lạnh như băng đó? Mới chỉ vừa sang tháng Năm, không phải tháng Bảy đâu thưa ngài. Không khí vẫn còn lạnh buốt...”
Không có tâm trạng để tranh cãi, Hugo xuống ngựa vào kéo con tuấn mã hướng về phía khối đá bên trên dòng suối, để chàng có thể ngắm nó toàn cảnh và xem nó có thay đổi nhiều trong mười năm qua kể từ lần cuối chàng nhìn thấy nó. Chàng bỏ lại gã hộ vệ đang rêи ɾỉ ở đằng sau và tiến vào vùng cỏ xanh rì dọc theo con đường mòn và tiến vào sự tĩnh lặng của rừng.
Lơ đãng bỏ qua tiếng cành cây và lá gãy bên dưới gót giày của chàng, Hugo tiến về phía trước, lắng nghe tiếng chim gọi bạn trên vòm lá, tiếng thác nước đổ xuống suối và tiếng thét đột ngột của gã hộ vệ ở đằng sau. Chàng dừng lại trong chốc lát, tự hỏi không biết cái gã khờ đó lại bị làm sao rồi, nhưng lại cho rằng đó có thể chỉ là một trong những lời phàn nàn ngu ngốc của gã. Chàng tiếp bước tới mỏm đá xám và nhìn xuống.
Ngoại trừ cây cối có vẻ cao và rậm rạp hơn, con suối vẫn hệt như lần cuối chàng nhìn thấy nó. Làn nước bên dưới trong như không khí, xanh lấp lánh trong ánh nắng vàng lọt qua kẽ lá trên đầu, mặt nước sáng như gương của nó chỉ bị xao động bởi dòng nước chảy xuống từ ngọn thác nơi chàng đang đứng. Trước kia, Hugo và anh trai của chàng từng dành hàng giờ nằm áp sát xuống trên gờ đá chàng đang đứng đây, vươn tay ra hứng những giọt nước mát lành.
Nhận thấy bình nước đã gần cạn đang treo ở cương ngựa, Hugo quyết định lặp lại thói quen thời thơ ấu. Nằm dài trên mỏm đá ấm áp ánh nắng mặt trời, chàng vươn tay ra để hứng vào trong bình thứ nước mát lành đó.
Chính vào lúc đó chàng nhận ra một màu sắc rất khác với màu xanh lá của khu rừng xung quanh chàng. Chàng nhìn xuống dưới suối và... chết đứng. Đó là cô gái trong quán trọ.
Chàng nhận ra nàng ngay lập tức, cho dù nàng chẳng còn mặc cái quần bó hay cái áo dài màu trắng nữa. Thay vào đó làn da trắng như ngà voi của nàng sáng lên khi nàng bước vào làn nước trong như pha lê.
Hugo nín thở bởi e sợ rằng chàng sẽ làm kinh động khoảnh khắc mầu nhiệm này. Nằm sát trên mỏm đá, chàng không sợ bị cô gái nhìn thấy, nhưng chàng lo rằng mình có thể làm gì đó khiến cô gái nhận ra sự hiện diện của chàng và bỏ chạy mất.
Hugo ngắm nhìn tạo vật đẹp đẽ đang bơi lội ở bên dưới, các suy nghĩ rối loạn ở trong đầu chàng. Đầu tiên là câu hỏi, Nàng là ai? mặc dù chàng đã biết câu trả lời. Finnula Crais, con gái của ông chủ cối xay.
Có một gia đình tên như vậy ở trong đám nông nô của cha chàng, Hugo nhớ như vậy. Vậy thì nàng hẳn là một trong những người con của họ. Nhưng ông chủ cối xay này kiểu gì mà để cô con gái vô phương tự vệ đi lại lang thang trong vùng đồng quê không có người hộ tống và ăn mặc một cách khıêυ khí©h như vậy, hay là hoàn toàn không mặc gì, như trong trường hợp này?
Ngay khi về tới Thái ấp Stephensgate, chàng sẽ cho gọi ông chủ cối xay tới, để chắc chắn trong tương lai cô gái sẽ được bảo vệ. Chẳng lẽ ông ta không biết rằng thời buổi này đám lưu manh lang thang khắp đường xá, ăn cắp và trấn lột của những phụ nữ trẻ giống như cô gái này đây? Tất nhiên cô gái đã chứng tỏ dũng khí của mình ở quán trọ, nhưng Hugo biết rằng lũ tội phạm thực sự nguy hiểm đâu có ngu ngốc như Dick và Timmy. Cô gái này sẽ chẳng thể trụ nổi quá hai giây ở Luân Đôn và đây quả là phép mầu khi cô nàng vẫn chưa gặp phải thảm họa gì ở Shropshire này.
Mải suy nghĩ, Hugo không nhận ra rằng cô gái trẻ đã biến khỏi tầm nhìn của chàng. Đang ở nơi thác nước chảy xuống, cái hồ bên dưới nằm ngoài tầm nhìn của chàng. Chàng cho rằng nàng đã tới bên dưới thác nước, có thể để gội mớ tóc dài của mình. Hugo chờ đợi sự xuất hiện trở lại của cô gái. Chàng tự hỏi không biết có nên lẻn đi rồi gặp lại nàng trên đường, giả bộ như tình cờ, và đề nghị đưa nàng về nhà ở Stephensgate.
Vẫn còn đang quyết định nên làm thế nào, chàng nghe thấy một âm thanh nhỏ ở đằng sau, và rồi đột nhiên thứ gì đó rất sắc dí sát vào cổ họng chàng. Phải cố gắng lắm Hugo mới có thể kiểm soát được phản ứng tự vệ đã trở thành bản năng của chàng. Sau khi đi lính trong suốt mười năm qua, phản ứng của chàng đã được mài sắc thành một cơ chế chiến đấu, và cho dù là tham gia vào một cuộc cãi lộn nơi quán rượu hay diệt trừ tụi Saracen, thì bản năng của chàng sẽ là chiến đấu trước, hỏi han sau.
Nhưng chàng chưa bao giờ cảm thấy một cánh tay mảnh mai như thế này ghì quanh cổ chàng, cũng chưa bao giờ đầu chàng bị ép chặt trong một vòng tay mềm mại như thế này. Khi sóng tóc đỏ đổ xuống chàng, mơn man khuôn mặt chàng và làm cho các giác quan của chàng tràn ngập với hương hoa hồng, chàng đã rất mừng vì mình không quay lại và kéo địch thủ xinh đẹp của mình xuống dưới, nơi nàng chắc chắn có thể bị vỡ sọ vì bờ đá cứng ở bên dưới. “Đừng có động đậy,” kẻ bắt cóc chàng cảnh báo, và Hugo rất vui vẻ tuân lệnh nàng.
“Tôi đang kề dao vào cổ ông đây,” cô gái nói với chàng bằng chất giọng trẻ thơ của mình. “Nhưng tôi sẽ không dùng nó trừ khi tôi buộc phải làm như vậy. Nếu ông làm như tôi bảo, ông sẽ không bị đau đớn gì đâu. Ông hiểu chưa?”
Hugo cảm thấy mình cần phải kháng cự lại cho dù chàng không muốn làm bị thương cô gái. Vậy là chàng cố nhấc cánh tay vẫn đang nắm bình nước lên. Nhưng một cú giậm đau điếng vào cánh tay chàng đã khiến chàng buông chiếc bình rơi xuống dòng nước bên dưới.
“Thôi đi!” cô nàng ra lệnh bằng cái giọng rất hống hách. “Tôi đã bảo không được cử động!”
Hugo ngưỡng mộ bàn chân thanh tú, phần duy nhất chàng có thể thực sự nhìn thấy ở nàng, ngoại trừ đám mây tóc đang bao phủ cả hai người, và quyết định nói lời xin lỗi. Rõ ràng cô gái có quyền để tức giận, nàng tới suối nước này để tắm chứ đâu phải để cho kẻ khác dòm ngó. Vậy nên tốt hơn hết chàng nên làm cho cô nàng đang tức giận này bình tĩnh lại. “Tôi thành thực xin lỗi, thưa tiểu thư,” chàng nói với chất giọng cố làm ra vẻ ăn năn hối lỗi, mặc dù thật khó cho chàng có thể nói mà không bật cười. “Tôi đã tình cờ ở đây trong lúc riêng tư nhất của cô, và vì điều đó, tôi xin tiểu thư thứ lỗi...”
“Tôi đã cho rằng ông là người đơn giản, chứ không phải là hoàn toàn ngu ngốc đấy,” đó là câu trả lời đầy ngạc nhiên của cô gái. Hugo ngạc nhiên khi thấy giọng nói của cô gái cũng chứa đầy sự thích thú trong đó.
“Tất nhiên là tôi cố tình để cho ông bắt gặp tôi”, cô nàng nói thêm. Và nhanh như chớp, con dao rời khỏi cổ họng của chàng, trong khi nàng trói ngoặt cổ tay chàng ra đằng sau.
“Giờ thì ông là tù nhân của tôi,” Finnula Crais nói, với sự hài lòng rõ rệt của một công việc đã thành công. “Để lấy lại tự do, ông sẽ phải trả tiền chuộc nó. Không ít đâu.”