Thể trọng Hùng Miêu không thể diễn tả. Nếu như Tần Không không có ôm ý nghĩ rèn luyện cơ bản kiên trì không nỗi.
Ban đầu còn dễ nhưng dần dần Tần Không có cảm giác chống đỡ hết nổi. Hùng Miêu thể tích không lớn nhưng thể trọng lại là ngược lại.
Lảo đảo trở lại trong động phủ, Tần Không thở một hơi.
"Linh thảo này. . ."
Sau khi tiến vào động phủ Hùng Miêu vội vàng kêu to.
"Không được kêu loạn, trong động phủ này còn có người khác nữa!"
Tần Không cau mày ngăn cản, Hùng Miêu kêu to lỡ mà bị Phong Yên Nhiên nghe được thì có thể có phiền toái.
Hắc Đô Đô Hùng Miêu thân phận không rõ nếu như không phải hắn có bản lĩnh biến mất thân hình thì Tần Không sẽ không đem đối phương mang về, cho dù đối phương tác dụng lớn hơn nữa cũng không được.
Nhưng lại Hùng Miêu ngược lại cười hắc hắc nói:
"Hắc hắc, ta ở trên người của ngươi nói chuyện, người khác đều nghe không được nên ngươi cứ yên tâm!"
"Người khác nghe không được?"
Tần Không ngẩn người, thở dài một hơi nói:
"Tí nữa ta cho ngươi ăn thêm những linh thảo kia nhưng mà nhớ kỹ không được ăn bậy, những linh thảo kia không phải là của ta, nếu như ngươi ăn sạch thì hai cái mạng nhỏ của ta với ngươi cũng không bảo toàn được!"
Lời nói này của Tần Không cũng không phải nói giỡn. Nếu như bị Phong Yên Nhiên phát hiện vậy thì hắn cũng không dám bảo đảm bản thân có thể sống sót hay không nữa.
Nhìn thì hắn cùng với tiên tử xinh đẹp quan hệ có vẻ hòa hợp. Nhưng ai biết sau lưng thì người khác sẽ nhìn với ánh mắt như thế nào.
Hơn nữa thực lực Phong Yên Nhiên không gì có thể nghi ngờ, nhất là thời điểm hắn sắp bị kiếm khí gϊếŧ chết, Phong Yên Nhiên dùng tư thế hời hợt liền hóa giải được đạo kiếm khí qua đó có thể thấy được nàng có thực lực rất thần bí.
Gϊếŧ hắn đơn giản giống như là uống nước thôi.
"Linh thảo bên kia ta có thể ăn được hay không? Ta thấy cái Dược Viên này linh thảo đều vượt qua mười năm nếu để cho ta ăn một gốc ta liền no rồi!"
Hướng mà Hùng Miêu nói tới chính là Dược Viên mà Phong Yên Nhiên cấm Tần Không tới gần.
Dược Viên này chính là Phong Yên Nhiên cố ý cảnh cáo hắn không nên đi vào.
Tần Không giật mình vội vội vàng vàng ngăn lại cái ý nghĩ mới chớp nở của Hùng Miêu.
Nơi đó không thể đi, nếu như đi thì cái mạng nhỏ cũng không bảo toàn được. Nhưng mà ánh mắt Hùng Miêu nhìn không sai chút nào, thậm chí có thể nhìn ra linh thảo trong Dược Viên kia là linh thảo mười năm trở lên.
"Hùng Miêu, ngươi tốt nhất thành thật một chút. Muốn có cơm ăn no điều kiện đầu tiên là phải còn sống mới được a! Nhớ kỹ, linh thảo bên trong Dược Viên kia ngàn vạn lần không thể động đến nếu động đến thì hai chúng ta đều phải chết. Sau này mỗi ngày ta sẽ đưa linh thảo cho ngươi ăn!"
Tần Không chỉ có thể nói như thế.
Nhưng mà Hùng Miêu gật đầu tỏ vẻ đáp ứng.
Tần Không thấy thế mới hài lòng gật đầu, tay cầm mấy cây linh thảo dùng linh khí linh thảo đem trị liệu thương thế trên người, loại thương thế này nếu như không trị liệu thì cũng có thể từ từ khép lại.
Bởi vì trong trời đất chứa nồng nặc linh khí, nhưng cùng linh khí bên trong linh thảo so sánh cũng chênh lệch khá xa.
Linh khí bên trong linh thảo đều là do nó hấp thu rất nhiều thiên địa linh khí để trưởng thành, dùng để trị liệu thương thế ngoài da hết sức tốt.
Sau đó không lâu lắm, thương thế của Tần Không tốt hơn phân nửa.
...
Cứ như vậy, ngày thứ hai, Tần Không vẫn là đi vào bên trong vách núi. Thông qua việc dùng vách núi làm bao cát để luyện tập đem da thịt đánh vỡ ra rồi lại lành lại, luyện tới luyện lui thoáng chốc đã trải qua mười ngày điên cuồng luyện tập…
Tốc độ huyết nhục lành lại nhanh dần lên mắt thường cũng có thể quan sát được mà Tần Không vẫn không hài lòng lắm mãi cho đến ngày thứ mười một, hắn mới xem như dừng lại một chút.
Tần Không đấm hai đấm vào vách núi một lần cuối cùng. Mà Hùng Miêu bên cạnh hắn không biết dùng cách gì biến mất thân hình không để ai nhìn thấy hắn chỉ có Tần Không là có thể thấy hắn.
Điều này cũng làm cho Tần Không kinh ngạc.
"Tám trăm tám mươi mốt! Đại ca, ngươi lần này đánh vách núi tám trăm tám mươi mốt lần, da thịt phá vỡ một số!"
Hắc Đô Đô Hùng Miêu thấy Tần Không hạ nắm đấm xuống, nói.
"Ngày thứ mười một..."
"Phân Vũ tầng thứ bảy!"
Tần Không lộ ra nụ cười, đem linh thảo bày trên mặt đất chữa khỏi một chút thương thế.
Hắn thông qua nhiều năm kinh nghiệm cùng với tư chất tập võ của thân thể này, tốc độ tiến triển của võ đạo cực nhanh.
Ngắn ngủn mười một ngày, hắn từ một người bình thường đạt đến Phân Vũ thất trọng. Nhìn lại vách núi kia bị hắn đánh in dấu thật sâu một cái lỗ thủng.
"Hắc hắc, Hùng Miêu, còn lại đều là cho ngươi, chúng ta cũng cần phải trở về!"
Tần Không chỉ chỉ linh thảo trên mặt đất.
"Được rồi!"
Hắc Đô Đô Hùng Miêu vội vàng nhảy lên phía trên đám linh thảo đem linh thảo trực tiếp ăn từng ngụm lớn.
Mà Tần Không còn đặt mông dưới đất, cả người chấn động cảm thụ được thân thể giờ phút này khác hẳn. Đem thân thể hiện tại so với mấy ngày đầu có thể nói là chênh lệch một trời một vực.
Hắn bây giờ, thân thể đạt đến Phân Vũ thất trọng, dựa theo trí nhớ vốn có của Tần Không thì ngay cả một số tiểu pháp thuật đều không thể gϊếŧ chết hắn.
Thân thể cường đại!
Tốc độ tiến bộ nhanh như thế phần lớn là do thiên phú của thân thể này trời sanh kinh mạch đã toàn bộ đã thông nên không cần đi nhiều đường quanh co phức tạp.
Tu võ đạo kinh mạch huyệt vị là mấu chốt, kinh mạch đả thông thì tu luyện dễ dàng rất nhiều.
Mỗi một lần huyết nhục sống lại so sánh với thường nhân mạnh hơn rất nhiều cũng giống như tu tiên, tư chất tốt có ưu thế rất lớn nếu như là một người trời sinh kinh mạch bế tắc thì tu luyện một năm cũng không đạt được trình độ của hắn hôm nay.
Vấn đề chính là tư chất!
Về phần thực lực của hắn hiện tại cũng đủ cho hắn tu luyện một số võ đạo công pháp nhưng thời gian không đủ nên hắn chỉ có thể lắc đầu.
"Ta thực lực bây giờ, đoán chừng gặp phải người luyện khí tầng sáu tầng bảy cũng có thể đánh một trận nhưng ta không thể tùy ý bộc lộ bản thân thân thể cường đại..."
Tần Không lẩm bẩm tự nói.
Ngay cả thân thể mạnh, lực đạo mạnh, nhưng hắn vẫn không có thể tùy ý bày ra.
Còn về phần Luyện Khí Kỳ tầng sáu tầng bảy cường đại hắn cũng có một số phân tích.
Sở dĩ hắn cảm thấy nguyên nhân chính hắn thực lực tu tiên tiến bộ không lớn hoàn toàn là bởi vì hắn không có pháp thuật với linh khí.
Hơn nữa Luyện Khí Kỳ tầng ba có một lớp màng mỏng, tầng sáu cũng có một lớp màng mỏng, cộng thêm thượng pháp thuật linh khí nên mới xuất hiện cảm giác bản thân tiến bộ không lớn.
Nhưng chất Luyện Khí Kỳ từng tầng cũng tăng cường rất nhiều linh lực hùng hậu!
"Đáng tiếc ta bây giờ không có thời gian tu luyện công pháp võ đạo..."
Tần Không bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía Hắc Đô Đô Hùng Miêu, Hùng Miêu Miêu cũng đã ăn sạch linh thảo, tay sờ sờ miệng, đem toàn bộ linh thảo nuốt vào trong bụng.
"Được rồi, chúng ta cũng nên trở về..."
Tần Không đứng dậy, sửa sang thân thể một lượt.
"Ừm!"
Phút chốc Hắc Đô Đô Hùng Miêu đã nhảy lên bám sau lưng Tần Không.
Lần này Tần Không không có bất chợt dừng lại. Mặc dù Hắc Đô Đô Hùng Miêu có trọng lượng rất nặng nhưng hắn giờ phút này lực lượng hết sức mạnh.
Đừng xem hắn đánh vách núi nhưng toàn thân huyết nhục kinh mạch liền và thông nhau. Mỗi một chỗ huyết nhục lành lại làm cho huyết nhục đều có sự tương liên.
Hơn nữa hắn ngoài đánh vách núi thì cũng thường xuyên rèn luyện thân thể thông qua cách khác.
Lực đạo cùng tốc độ cũng vượt qua trước rất nhiều. Đừng nói là khối lượng Hùng Miêu cho dù nặng hơn nữa hắn cũng hoàn toàn không để ý đến.
Thực lực chênh lệch...
Tần Không một đường trở về động phủ nhưng trong một khoảnh khắc khi hắn vừa tiến vào động phủ một đạo sáng mờ mờ rơi xuống làm Tần Không sửng sốt.
Ngước lên nhìn về phía trước hắn thấy được Phong Yên Nhiên ở phía đó.
Phong Yên Nhiên khoanh chân ngồi ở trên liên hoa lộ ra một đôi chân trắng làm cho người ta vô hạn mơ màng nhưng cũng không sinh ra bất kỳ cảm giác khinh nhờn.
Ngoại trừ Tần Không mới có thể ở trước mặt nàng giữ vững một tia trấn định. Nếu là người thường đoán chừng khi đối mặt Phong Yên Nhiên thì trái tim cũng sẽ bị đối phương cướp đi.
Phong Yên Nhiên thật sự là rất xinh đẹp. Không có thể dùng hình ảnh nào cụ thể để hình dung được nét đẹp đó.
"Ngươi trở về..."
Phong Yên Nhiên nhàn nhạt nhìn về phía Tần Không. Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn chằm chằm Tần Không.
"Vâng."
Tần Không gật đầu.
Nhưng trong tim của hắn có chút bối rối bởi vì hắn không có biện pháp nào bảo đảm đối phương có thể hay không phát hiện ra Hắc Đô Đô Hùng Miêu.
Mà Hắc Đô Đô Hùng Miêu nằm gục ở trên vai của hắn cũng không dám thở gấp. Nhưng nàng quan sát chỉ trong chốc lát, Phong Yên Nhiên giống như không có phát hiện ra. Lúc này Tần Không mới âm thầm thở dài một hơi.
"Thực lực của ngươi đã đạt đến luyện khí tầng thứ ba, vì sao không tới tìm ta!"
Con ngươi Phong Yên Nhiên lưu chuyển. Mắt cũng không nháy mắt nhìn về phía Tần Không.
Tần Không mặt không đổi sắc, hắn đã sớm nghĩ ra lời giải thích, nói:
"Ta chỉ là không muốn quấy rầy tiên tử tỷ tỷ mà thôi."
Cười khúc khích!
Phong Yên Nhiên đột nhiên che miệng cười khúc khích một tiếng, nói:
"Tiểu tử tuổi của ngươi không lớn lắm nhưng miệng lưỡi thì rất trơn tru. Thôi, người đã kêu ta là tỷ tỷ tuy ta định hờ hững nhưng ngươi là một ngoại lệ. Tốt lắm, những thứ này tạm thời không nói đến, ta bế quan đi ra, cũng có một việc."
"Hả?"
Tần Không cảm giác mình giống như không cần thiết câu nệ như vậy, nghi vấn chợt thốt lên.