Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Chi Võ Đạo

Chương 4: Tiên Tử động phủ

« Chương TrướcChương Tiếp »
"A, Yên Nhiên sư tỷ từ ngoại môn trở về." Ngay lúc này đệ tử nội môn bay lên hô to.

Tất cả đệ tử nội môn cũng phát hiện, dừng mọi hoạt động nhìn về phía Yên Nhiên Tiên Tử trong ánh mắt tất cả mọi người đều toát ra vẻ ái mộ mơ ước.

Tất nhiên những đệ tử nội môn thực lực phi phàm, định lực so với đệ tử ngoại môn mạnh hơn rất nhiều.

Mặc dù trong mắt không kiêng kị lộ ra nét yêu thương nhưng vẫn có thể giữ vững thanh tĩnh không bị Yên Nhiên Tiên Tử mê hoặc.

Nhưng Tần Không cũng biết là Yên Nhiên Tiên Tử không có sử dụng tuyệt chiêu nếu không những đệ tử nội môn quỳ dưới chân váy của nàng.

"Yên Nhiên sư tỷ, người này là ai vậy?"

Một số đệ tử rất nhanh phát hiện sự tồn tại của Tần Không.

Một thanh niên đang mặc trang phục màu đen nhìn về phía Tần Không sắc mặt bất thiện. Trong ánh mắt đó có thể thấy được sát ý hướng về phía Tần Không, hừ lạnh một tiếng:

"Ngươi là người phương nào?”

“Lại dám ở bên người Yên Nhiên sư tỷ!”

“Cút ngay cho ta!"

Lúc hắn nói chuyện, một ngón tay gảy nhẹ tạo một đạo mờ mờ kiếm quang với tốc độ cực nhanh bay thẳng đến Tần Không.

Tần Không cũng hít sâu một hơi, nhìn thấy đạo kiếm quang bất giác nhíu mày. Nhưng hắn không có biện pháp trốn tránh.

Ngồi ở trên đám mây thân thể của hắn cơ bản không có khả năng điều khiển. Đối mặt với kiếm khí được bắn ra từ ngón tay hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn. Kiếm khí cách càng ngày càng gần khuôn mặt Tần Không nhăn càng chặc.

Nhưng từ đầu tới cuối hắn cũng không có nói một câu. Không có la cứu mạng, không có rống lên. Mặc dù cau mày nhưng trong ánh mắt vẫn giữ vững tỉnh táo dù có là một đạo kiếm khí có thể gϊếŧ hắn vô số lần nhưng cũng không làm tinh thần của hắn lay chuyển.

"Phương Hồi sư đệ, đối với dược đồng của ta như vậy không tốt lắm đâu. . ."

Đúng lúc này, Yên Nhiên Tiên Tử trong lúc nói chuyện đột nhiên xuất thủ đem đạo kiếm quang hóa thành một tia nhàn nhạt khí lưu rồi dần biến mất. Cả quá trình rất hời hợt.

"Nha. . . đây là Yên Nhiên sư đệ dược đồng!"

Thanh niên mặc trang phục màu đen vuốt cằm cười cười nhìn như xin lỗi, nhưng từ kia trong ánh mắt không thấy được nét xin lỗi nào, chỉ có ánh mắt chán ghét lạnh như băng.

Tần Không tự nhiên thấy được những ánh mắt này. Trong lòng suy nghĩ, những người này ái mộ Yên Nhiên Tiên Tử không có điểm nào bình thường. . .

Tần Không quan sát mọi người xung quanh ánh mắt đều hiện ra sát ý.

"Nha, lần này sư tỷ thu được một cái dược đồng. . ."

Lúc này Phương Hồi vuốt cằm nói.

Nét mặt Yên Nhiên Tiên Tử chưa từng xuất hiện nhiều vẻ khác, nhưng ngay cả như thế cũng là xinh đẹp không gì sánh được.

"Việc này không liên quan đến sư đệ, ngươi có thể cho ta đi được không?”

“Ta còn trở về gấp để xử lý, không thể tiếp ngươi được!"

Đối với mấy người này, nét mặt Yên Nhiên Tiên Tử không biểu hiện gì từ từ nói.

Cánh tay vung lên, một đạo sáng mờ hiện ra xung quanh liên hoa đưa nàng cùng Tần không bay đi.

Sau khi Yên Nhiên Tiên Tử cùng Tần Không rời đi, còn lại một số đệ tử nội môn đứng ở trên không trung với vẻ mặt âm trầm, không có người nào ngoại lệ.

"Tên dược đồng. . . Đáng chết a!"

"Hắn chẳng lẽ không biết quy củ nội môn là không ai có thể sống bên cạnh Yên Nhiên Tiên Tử ngay cả làm dược đồng cũng không được. Qua một khoảng thời gian ngắn, Yên Nhiên sư tỷ sẽ đuổi hắn a. Ta sẽ tìm mấy người đệ tử bắt lấy hắn!"

Trong mấy người đệ tử nội môn thì Phương Hồi là người có thực lực mạnh nhất, hừ lạnh nói.

Bên cạnh đó một số đệ tử nội môn biểu hiện ra rõ vẻ e dè, mặc dù trong lòng không vui nhưng cũng không dám phản kháng.

"Hừ! Đợi nửa năm sau ta chắc chắn trong đại chiến tam tông sẽ trở nên sáng chói. Tới lúc đó Yên Nhiên, ngươi sẽ chạy không thoát. . ."

Những lời này của Phương Hồi cũng không có ai nghe được.

Mặt Phương Hồi bình tĩnh đột nhiên liếʍ liếʍ môi lộ ra một nụ cười quỷ dị.

. . .

"Tiểu đệ đệ, định lực của ngươi quả nhiên phi thường nha."

Yên Nhiên Tiên Tử dừng tại ‘Bát Cực sơn phong’ là nơi ở đặc biệt của Trúc Cơ kỳ tinh anh, là nơi có linh mạch tốt tuy nhiên Tần Không cũng không biết những thứ này.

Dĩ nhiên chỉ có tinh anh đệ tử nội môn đạt tới Trúc Cơ Kỳ mới có tư cách ở nơi này. Về phần đệ tử khác dù cho có là đệ tử nội môn cũng không được. . .

Giờ phút này Yên Nhiên Tiên Tử hạ xuống trước một động phủ, Yên Nhiên Tiên Tử xoay người nhìn về phía Tần Không đang bị trói buộc ngồi trên mây trắng cười một cái.

"Nha. . ."

Tần Không nhàn nhạt trả lời, nhìn bốn phía. Hắn không biết nên trả lời như thế nào.

Yên Nhiên Tiên Tử mang theo hắn đi vào trong động phủ, Tần Không phút chốc có cảm giác rung động. Trên không trung cảnh đẹp tuyệt vời như thế, đẹp mà giản dị. Trên mặt đất trồng nhiều hoa cỏ, tảng đá trên vách tường phát ra linh khí.

Một dãy hành lang có linh khí rất sung túc. Từ ngoài nhìn vào không thấy được những thứ này.

"Sở dĩ từ phía ngoài nhìn không thấy gì bên trong là bởi vì "Trận pháp" "

Tần Không nghĩ thầm. Trận pháp này trong thế giới của hắn không có tồn tại.

"Tiểu đệ đệ ngươi nhìn xem, linh thảo nơi này đều là tỷ tỷ tỉ mỉ bồi dưỡng a."

Yên Nhiên Tiên Tử cười hì hì, nhưng không có xoay người mà dẫn dắt Tần Không đi tới.

Yên Nhiên Tiên Tử đi lại nhẹ nhàng nhưng tốc độ rất nhanh.

Nếu như không phải đứng tại đám mây trắng thì hắn cũng không có tự tin đuổi kịp cô gái "Nhỏ yếu" xinh đẹp này a.

Đi khoảng hơn năm mươi trượng tại hành lang ánh sáng dần dần xuất hiện. Càng đi thêm thì ánh sáng càng ngày xuất hiện càng rõ. Điều này làm cho Tần Không trong lòng kinh ngạc:

"Trong sơn động, còn nữa ánh sáng tự phát phát sáng?"

Sau đó không lâu lắm thì Tần Không vào trong động phủ.

Đi hết hành lang thì xuất hiện một cái sân . . .

Diện tích sơn động vô cùng lớn.Nếu đem so với "Nhiệm vụ đường" không có chỗ thua kém. Bên trong khuôn viên trồng thuốc trang trí một số đồ trang sức không đẹp lộng lẫy nhưng đẹp với vẻ nhẹ nhàng.

Tới đây, Yên Nhiên Tiên Tử cũng dừng bước. Thân thể nhảy lên hoa sen trên không trung rồi ngồi xuống, sau đó thân thể lộ ra dáng vẻ lười nhác. . .

"Tiểu đệ đệ! Tại sao vừa rồi ngươi đối diện đạo kiếm khí kia lại không sợ? Chẳng lẽ ngươi cho rằng, ta nhất định sẽ cứu ngươi?"

Tay Yên Nhiên Tiên Tử đặt ở trên mái tóc, tùy ý hỏi.

"Đừng gọi ta là tiểu đệ đệ, ta gọi là Tần Không."

Tần Không hít sâu một hơi, nói.

Hắn sống có thể nói là vô số năm không thể nào tính được. Tại thế giới kia, mặc dù là hắn trẻ tuổi nhưng chính là siêu cấp nhân vật, "đại sát tứ phương", uy danh cực lớn, không người nào dám trêu chọc. Đến chỗ này lại bị người ta gọi trái một câu tiểu đệ đệ, phải một câu tiểu đệ đệ.

Tuy nhiên hắn cũng không dám kết luận. . . Yên Nhiên Tiên Tử sẽ không ra tay độc ác đối với hắn.

Đây là kết luận trực giác của hắn phân tích, nếu như Yên Nhiên Tiên Tử ra tay độc ác với hắn thì sẽ không cứu hắn.

Nếu không thì hắn cũng không dám nói như thế.

"Nha! được thôi. Tần Không tiểu đệ đệ." Yên Nhiên Tiên Tử che miệng cười, vẻ mặt hiện lên vẻ trêu chọc.

Tần Không im lặng không nói thêm gì nữa.

"Tiểu đệ đệ, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta. Tại sao đối mặt với đạo kiếm khí kia ngươi không có sợ? Ngươi cũng rõ ràng hơn ai khác, một tia kiếm khí kia là muốn lấy mạng a. Chẳng lẽ ngươi cho rằng, ta nhất định sẽ cứu ngươi?"

Từng cử chỉ, hành động của Yên Nhiên Tiên Tử tuy là tùy ý nhưng chứa vô hạn thuần khiết cùng vô hạn mị hoặc. Trong tình huống này người bình thường có thể giữ vững trấn định cơ bản là điều không thể nào

Mà Yên Nhiên Tiên Tử giống như cố ý làm cho Tần Không nhìn.

"Ta đương nhiên sợ chết, nhưng chỉ là nét mặt không lộ ra thôi."

Tần Không không thể nào đem chuyện của hắn nói ra, tìm một cái cớ nói cho qua loa.

"Nha. . . Có ý tứ, tiểu đệ đệ, hôm nay ngươi chính là dược đồng của ta. Ngươi cầm lấy khối lệnh bài này ra ngoài ai dám khi dễ ngươi liền nói ngươi là dược đồng của Phong Yên Nhiên. Nếu có nguy hiểm lấy ra lệnh bài này là có thể an toàn. Tuy nhiên, ta nghĩ nếu ngươi nói ra tên của ta thì sẽ không ai dám bắt nạt ngươi. . ."

Phong Yên Nhiên có tự tin hết sức, lười nhác nói. Đang khi nói chuyện thì lấy ra một cái lệnh bài.

Lệnh bài vừa xuất hiện giống như có người điều khiển bay vào trong tay Tần Không.

Điều này làm cho Tần Không đứng ngơ ngác, nhưng đem lệnh bài ở trong tay bỏ vào túi bên hông.
« Chương TrướcChương Tiếp »