Chương 11: Ta tới

Hắn lắc đầu một cái. Tất cả mọi người trong lòng bất đắc dĩ, người đánh cờ đều là nhân vật cao tầng trong môn phái: chưởng môn, trưởng lão, đệ tử tinh anh, cộng thêm một số cao thủ có kinh nghiệm đánh cờ.

Nhưng ngay cả như thế thì cũng chỉ có duy có chưởng môn hạ được hơn ba mươi quân cờ. Nhìn bộ dáng Kỳ Tinh Tử giống như điều đó cũng không làm hắn hài lòng.

Chưởng môn Phi Nguyên Tông Đa Hoa cũng cười khan hai cái, cũng không có cách a.

Kỳ Tinh Tử chỉ là "Không hài lòng" mà thôi, nếu như làm Kỳ Tinh Tử "Mất hứng" đoán chừng cho dù tất cả người trong đại điện cùng tiến lên cũng hoàn toàn không phải là đối thủ.

Song đang lúc này, một đạo cười sang sảng vang lên, từ phía ngoài đại điện một người đi vào người mặc quần trắng áo màu nho trong tay cầm một cái cây quạt, chậm rãi đi tới, vẻ mặt hiện nụ cười nhẹ làm cho người ta nhìn thấy trong mắt có một loại cảm giác như tắm gió xuân.

"Ta!"

Nam tử bộ dáng như nho sinh "Chà" mở ra cây quạt, nhẹ lay động tiêu sái.

"Đại sư huynh!"

"Đại sư huynh tới!"

"Gặp qua đại sư huynh!"

Ngay cả Vân Trường Không cũng không khỏi cung kính hô, bên trong tông môn nói đến tư chất ai mạnh nhất thì không phải là Vân Trường Không, cũng không phải là người khác, mà là người đại sư huynh này.

Cũng chính là nguời thanh niên mặc quần áo màu nho cầm lấy cây quạt. Giờ phút này "Đại sư huynh" nhẹ nhàng đi tới.

Bỗng nhiên xoay người lại với nụ cười hòa ái nhìn về phía Phong Yên Nhiên. Hai mắt đại sư huynh hiện lên tràn đầy nụ cười.

Nhưng Tần Không có thể từ sâu trong mắt đối phương nhìn ra một tia đắc ý. Cái này ý tứ cùng vẻ ái mộ của người khác bất đồng có thể tỷ nói là có vẻ chiếm lấy làm của riêng.

"Người khẩu phật tâm xà, đoán chừng vị đại sư huynh này đối với Phong Yên Nhiên không có hảo ý a."

Tần Không âm thầm đánh giá.

"Yên Nhiên sư muội, mấy ngày không gặp ngươi lại xinh đẹp thêm vài phần."

Đại sư huynh tùy ý nói một câu, cười nói hòa ái. Phong Yên Nhiên gật đầu nhưng không có nhiều lời trên mặt xinh đẹp có nhè nhẹ vẻ ngưng trọng.

Đại sư huynh cười nhạt, đột nhiên ánh mắt liếc về phía Tần Không trong ánh mắt nụ cười hiện ra. Cây quạt hợp lại gõ bàn tay hai cái, phảng phất tùy ý.

Người khác có lẽ cho là đại sư huynh đối với hành động kia là có hảo cảm nhưng Tần Không xem thường bởi vì hắn từ trong ánh mắt vị đại sư huynh này thấy được một tia sát ý, nồng đậm sát ý.

Mặc dù đối với phương cười hết sức tự nhiên nhưng đối với hắn một người xa lạ cười, cũng đã từ trong tự nhiên biểu đạt ra vẻ mất tự nhiên. Tần Không âm thầm đề phòng, nhưng nét mặt vẫn không biểu hiện ra.

"Cái này đại sư huynh thật là lợi hại. . ."

Hắc Đô Đô Hùng Miêu gục ở Tần Không trên người thân hình biến mất nhỏ giọng lầu bầu nói.

"Ngươi có thể nhìn ra?"

Tần Không hỏi.

Hắc Đô Đô Hùng Miêu gật đầu, nói:

"Thực lực vị đại sư huynh này so sánh với bên cạnh ngươi Yên Nhiên Tiên Tử còn mạnh hơn nhiều phần. Ta quan sát được trên người hắn yếu ớt linh lực ba động, nên đã đạt đến Trúc Cơ viên mãn thực lực, có đánh sâu vào Ngưng Tụ Kỳ tư cách."

Hắc Đô Đô Hùng Miêu nói.

Tần Không gật đầu, đó cũng là một trong số tác dụng của Hắc Đô Đô Hùng Miêu.

Hắc Đô Đô Hùng Miêu có thể phân biệt rõ ràng ra được linh lực ba động lớn nhỏ, linh thảo, đan dược, linh khí, cường đại pháp thuật, mà ngay cả người cũng không ngoại lệ, điều đó cũng là một điểm làm hắn mừng rỡ. . .

Giờ phút này ánh mắt của mọi người đều tập trung hướng về phía "Đại sư huynh" mà ngay cả trưởng môn Phi Nguyên Tông cũng không ngoại lệ, mặc dù đang nhíu chặc đi chân mày cũng giãn ra, vẻ mặt hòa ái nụ cười, các đệ còn lại lại càng cung kính, có thể thấy được vị đại sư huynh có uy.

"Nói vậy đây chính là giữa bảng liên minh Phồn Tinh tu chân, thiên tài xếp hạng thứ mười ba Triều Thiên Hữu sao, không sai không sai, thiếu niên đầy triển vọng, tương lai Kết Đan có hi vọng. . . Các ngươi Phi Nguyên Tông, vận khí không tệ."

Kỳ Tinh Tử ngồi ở trên ghế, cũng không xoay người, nhưng từ từ nói.

Lời này rơi vào trong tai đại sư huynh Triều Thiên Hữu, cũng là khiến cho chân mày khẽ nhăn một chút, Kỳ Tinh Tử lời nói có lẽ là không có ý gì, nhưng cũng là vô ý, lời nói cũng là hết sức dễ hiểu, Kết Đan có hi vọng, lời kia ý tứ chính là hắn cả đời chỉ có thể dừng bước tại Kết Đan Kỳ.

Cơ hội tiến tới cảnh giới càng mạnh dường như không có khả năng.

Triều Thiên Hữu chau mày nhưng chỉ là một khoảnh khắc gấp gọn chiếc quạt lại, cây quạt lần nữa "Chà" mở ra, khẽ mỉm cười, nói:

"Tiền bối quá khen, vãn bối hôm nay chỉ là Trúc Cơ Kỳ mà thôi, Kết Đan là một cảnh giới hư vô mờ mịt khoảng cách quá xa, vãn bối cũng không dám hy vọng quá xa vời."

Triều Thiên Hữu lời nói bình thản nhưng trong lòng hừ lạnh xem thường.

Nhưng đối mặt Kỳ Tinh Tử hắn vẫn là không dám làm gì, cây quạt nhẹ lay động hai cái, cuối cùng khép lại đi tới đối diện Kỳ Tinh Tử đối, đầu tiên là khom người nhất bái sau đó mới chậm rãi ngồi xuống, nói:

"Mời tiền bối chỉ giáo."

"Ha hả. . ."

Kỳ Tinh Tử vẫn không đổi sắc mặt, nói năng bình thản.

Ánh mắt của mọi người cũng nhìn lại, càng nhiều người trong lòng là hướng về đại sư huynh. Ngay cả không hy vọng xa vời đại sư huynh có thể thắng lợi. Nhưng bọn hắn đều cho rằng thực lực đại sư huynh hơn phân nửa không ở phía dưới Vân Trường Không. Trong mắt đệ tử nội môn tinh anh đại sư huynh giống như là một truyền thuyết. Thực lực mạnh, tính tình tốt, thiên phú cao.

Quả thực là một nhân vật hoàn mỹ. Thậm chí có người bí mật nói trong Phi Nguyên Tông nữ nhân hoàn mỹ là Yên Nhiên Tiên Tử, còn nam nhân hoàn mỹ là Triều Thiên Hữu. Chính là "Đại sư huynh".

"Bắt đầu đi, mời!"

Kỳ Tinh Tử phất tay một cái, bày ra tư thế xin mời. Từ đầu tới đuôi thao tác rất trôi chảy, đó là thói quen của Kỳ Tinh Tử mời đối phương trước khi đánh cờ.

Mà đại sư huynh cũng không yếu ớt, toàn bộ cờ trên bàn cờ giống như đang bị một bàn tay lớn bắt lấy từ hư không làm trống không bàn cờ.

Quân cờ trắng rơi xuống, cờ đen cũng theo sau đi ra. Một điểm một quân cờ xuất hiện trên bàn cờ. Hai người tốc độ cơ hồ nhanh tới cực điểm giống như không cần suy nghĩ. Liên tiếp từng quân cờ được đặt lên bàn cờ trong thời gian ngắn ngủi. Bàn cờ bỗng chốc các quân cờ chiến hơn phân nửa.

"Ba mươi bảy. . ."

Tần Không quan sát đại sư huynh đánh cờ rồi đếm đã gần ba mươi bảy. Rất nhanh muốn cùng Chưởng môn Phi Nguyên Tông chưởng môn sánh vai.

Mà chưởng môn Phi Nguyên Tông Đa Hoa vuốt chòm râu vẻ mặt vui mừng cao hứng mặt mày lộ ra ý mừng nhưng nhưng không dám nói lời nào. Nếu là hai người khác đánh cờ hắn có lẽ có thoải mái cười to nhưng là Kỳ Tinh Tử. . . Hắn rất rõ ràng thực lực Kỳ Tinh Tử ngay cả là đặt ở liên minh Phồn Tinh tu chân cũng là nhất đẳng, cao thủ số một số hai.

Hắn lại là tiểu nhân vật làm sao dám trêu chọc đối phương.

"Bốn mươi. Hạ bốn mươi quân cờ ngươi có thể đã hiểu được "Điểm Tinh Thủ" năng lực a."

Kỳ Tinh Tử sắc mặt bình thản, một bên điểm ra một quân cờ, một bên ha hả cười nói.

Nhưng đại sư huynh cũng là không giữ được sự tĩnh táo, có thể thấy được trên trán đã lấm tấm mồ hôi trong suốt.

"Bốn mươi, hạ xuống được bốn mươi quân cờ, đạt tới bốn mươi bốn quân cờ, cũng rất khó khăn!"

Tần Không âm thầm quan sát rồi cho ra kết luận. Chớ xem thường này bốn mươi bốn quân cờ, hắn dám khẳng đinh đại sư huynh muốn xuống quân cờ tiếp theo cũng rất khó.

Ván cờ đã đến trình độ gay cấn mà đại sư huynh chậm chạp không chịu hạ cờ điều này làm cho mọi người đều hít sâu một hơi, ngừng thở nhìn.

Chưởng môn Phi Nguyên Tông cũng nhẹ giọng thở dài. Bốn mươi bốn quân cờ. . .

"Tiền bối. . ."

Triều Thiên Hữu lộ ra vẻ không cam lòng, vẻ nghiêm trọng biểu hiện rõ ra bên ngoài. Một quân cờ trái trái phải phải cũng là không biết là nên hạ xuống hay là thu hồi, cuối cùng thở dài một hơi lắc đầu:

"Tiền bối, ta thua. . ."

"Vãn bối nhiều nhất hạ xuống được một quân cờ, nhưng quân cờ này ta nghĩ ta hạ hay không cũng không có gì ý nghĩa. . ."

Triều Thiên Hữu trong lòng cắn răng, nhưng ngoài miệng chỉ có thể nói như thế.

Triều Thiên Hữu rõ ràng sắp bắt được phần thưởng của Kỳ Tinh Tử "Điểm Tinh Thủ" nhưng thua ở bốn mươi bốn quân cờ thua trận, không nhận được phần thưởng của Kỳ Tinh Tử.

"Ngươi cũng rất khá. . . Năm đó ta cùng với thiên tài đệ nhất liên minh Phồn Tinh tu chân "Kiếm Phong Không" đánh cờ, tiểu tử kia cũng bất quá là hạ một trăm tám mười mốt con cờ. Thiên tư Kiếm Phong Không ngay cả ta cũng phải sợ hãi than mà ngươi đạt tới loại trình độ này cũng nên hài lòng."

Kỳ Tinh Tử chậm rãi nói.

Nhưng điều này làm Triều Thiên Hữu cả người run lên, lẩm bẩm nói:

"Kiếm Phong Không!"

Khi hắn đang nói chuyện mặt mày toát ra vẻ sợ hãi nhưng ngay lập tức liền che dấu. Hắn hít sâu một hơi rồi đứng thẳng khom người nhất bái sau đó lắc đầu xoay người rời đi.

"Hơn bốn mươi quân cờ, đại sư huynh quả nhiên lợi hại, chưởng môn cũng chỉ là hạ hơn ba mươi quân cờ mà thôi. . ."

"Điều này chứng minh đại sư huynh hơn phân nửa là có vượt qua thiên phú của chưởng môn."

Một số người nhịn không được nhỏ giọng nghị luận Còn đại sư huynh Triều Thiên Hữu đứng ở một chỗ khác, linh lực huyễn hóa ra một cái ghế rồi chậm rãi ngồi xuống.

"Không biết còn có ai muốn cùng ta đánh cờ?"

Kỳ Tinh Tử có chút ý bất mãn thở dài, lắc đầu nói.

"Này. . ."

Chưởng môn Phi Nguyên Tông cũng cảm thấy khó xử. Những người tinh thông kỳ nghệ cũng đã đi ra, nhưng ở trước mặt Kỳ Tinh Tử thì bọn họ quả thực giống đám ô hợp. Ngay cả bản lĩnh hạ hơn năm mươi quân cờ cũng không có.

Nhưng bộ dáng Kỳ Tinh Tử tỏ vẻ vẫn là không hài lòng.

"Xem ra các ngươi Phi Nguyên Tông không có năng lực để nhận được phần thuởng của ta. . ."

Kỳ Tinh Tử bất đắc dĩ lắc đầu, trong giọng nói để lộ ra ý bất mãn thật sâu.

Đang khi nói chuyện một đạo thanh âm đột nhiên vang vào trong tai mọi ngườiaa.

"Tiền bối, không biết ta có thể cùng tiền bối đánh cờ được hay không?"