Sư phụ lại xuống núi làm việc cho hoàng đế. Ta xử lý vườn rau sau nhà, chờ lúc sư phụ trở lại lứa rau mới cũng đã dài thêm ra rồi.
Ta không để lại gì cả. Ta không hy vọng sư phụ biết nơi ta sẽ đi, nàng cũng sẽ không đoán được.
Sư phụ nói đúng, ta trăm cay nghìn đắng đi tới nơi này bái sư học nghệ cũng là vì ta có mục đích của chính mình.
Người thân duy nhất của ta trên đời này, ông ấy ở Thiên Tử Lĩnh.
Hai năm trước, phụ thân và bạn bè ra ngoài, sau một tháng xuất hành nhận được thư ông gửi, nói trên đường gặp cao nhân, muốn cùng hắn đến Thiên Tử Lĩnh tìm binh khí tuyệt thế. Nếu có thể tìm ra, trong cuộc so tài cuối năm ở võ quán nhất định có thể đoạt vị trí đứng đầu.
Ta và mẫu thân một mặt lo lắng an nguy của ông, một mặt chờ tin tức. Nhưng hai tháng sau thư từ đứt đoạn. Dù có nghĩ trăm phương nghìn kế cũng không tìm được tin tức của phụ thân. Cùng lúc đó, có tin đồn rằng phụ thân tìm được binh khí tuyệt thế rồi giấu ở trong nhà.
Đêm hôm ấy, vô số kẻ áo đen từ bốn phương tám hướng tràn vào, nghiêng trời lệch đất tìm kiếm cái gọi là binh khí tuyệt thế. Nhưng phụ thân căn bản vẫn chưa trở về.
Bọn họ không tin, bắt đầu tàn sát người nhà của ta.
Là các thúc bá trong võ quán liều mạng để cho ta trốn thoát. Khắp người ta đầy vết thương, quay đầu thấy ánh lửa ngút trời, thân nhân một người lại một người ngã xuống, ta không biết phải đi đâu.
Mãi đến khi ta ở trong y quán nghe người ta nhắc đến nàng.
Kim Ổ, truyền nhân duy nhất của Kim gia, lánh đời trong cốc, am hiểu thuật kỳ môn độn giáp phá giải cơ quan, bản lĩnh xuất thần nhập hóa. Ta muốn tìm được nàng. Ta muốn đến Thiên Tử Lĩnh tìm phụ thân ta.
Cho đến hôm nay, ta cuối cùng cũng có năng lực tiến vào Thiên Tử Lĩnh. Ta đã đọc được qua sách, Kim gia sở tạo Hoàng Lăng, dĩ nhiên có lượng lớn lương thực tồn trữ, còn có nước chảy và không khí, cũng đủ để người ta ăn trong năm năm. Cái này là để phòng ngừa trong lúc xây dưng bị nhốt trong đó. Đây cũng là chỗ khác thường của Kim gia, mặc dù có nước chảy và không khí, nhưng vẫn không đi ra được.
Chỉ cần phụ thân không chết vì cơ quan cạm bẫy, vậy ông nhất định còn sống.
Tới được Thiên Tử Lĩnh đã là mười ngày sau đó. Nơi đây vô cùng nguy hiểm, cũng không cần trọng binh canh gác. Kim gia sở tạo, không ai đến tự tìm đường chết. Ta từ cửa mộ tiến vào, cảnh tượng đập vào mắt quả nhiên lộ ra thủ bút phong phạm của Kim gia.
Trước cửa mộ là một cái đầu rồng to lớn, miệng ngậm long châu, quanh thân nó có năm đầu rồng, chuyển ngũ sắc. Chắc là áp dụng từ ngũ hành tương khắc. Phá giải đầu rồng, cửa mộ mới mở ra.
Ta có thể sẽ chết ở chỗ này, cũng có thể sẽ nhìn thấy phụ thân, bất luận kết quả là gì, ta đã đứng ở đây. Đoạn đường này mạo hiểm trùng điệp, lúc ta đang phí hết tâm tư phá giải đầu rồng tiến vào mộ đạo, liền đối diện với mưa kiếm không ngừng, thật giống như cơ quan lúc trước sư phụ bố trí bên trong gian phòng, thật vất vả phá giải cái cơ quan này, lại dẫn tới liên tiếp những cơ quan khác.
Nhưng sư phụ nói đúng, bất luận là cơ quan nguy hiểm cỡ nào thì nó cũng là từ tay Kim gia mà ra. Ta quen thuộc được tinh túy của Kim gia, có thể từng bước tìm được đường lối, phá giải từng cái.
Mọi thứ đều giống như ta dự liệu, ta bị thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Ta càng ngày càng tiếp cận gần đến mộ thất chính. Nơi đó là nơi tồn trữ lương thực, nếu phụ thân còn sống, ông nhất định ở đó.
Nhưng cuối cùng do học nghệ không tinh, trước mắt ào tới khói đen, ta không kịp bịt lại miệng mũi. Nhưng khói đen hình như không làm hại được ta, ta không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào. Cùng lúc đó, châm nhọn như mưa phóng tới, ta lăn một vòng đυ.ng phải phiến đá phía sau, dưới thân đột nhiên sụp xuống, thân thể nhẹ bẫng chực rơi xuống phía dưới.
Có người bắt được cánh tay của ta.
Ngón tay nhỏ dài tinh tế, trên mu bàn tay lại vết thương chồng chất. Ta theo cánh tay nhìn lên trên. Đó là mái tóc rũ xuống đen như mực, đuôi tóc còn dính chút bụi.
"Nắm chặt vào."
Nàng cắn răng, dùng sức kéo ta lên, ta ngơ ngác nhìn nàng: "Sư phụ..."
Nàng liếc nhìn ta, không nói gì. Nhanh chóng đứng dậy, ta nhìn thấy dáng vẻ nàng nổi bật ở trong mộ đạo như một con hồ điệp màu đen, ngón tay tinh xảo phá giải những cơ quan chưa phát động. So với nàng thì những gì ta học được giống chỉ như khoa chân múa tay.
Cửa mộ thất chính rốt cục cũng mở ra, ta nhìn thấy sư phụ chạy vội vào, làn váy đen ở sau người tung bay, dường như nở ra đóa hoa lớn màu đen.
Bên trong mộ đạo không có phụ thân, chỉ có một gã nằm trên mộ đá.
Tựa hồ là nghe thấy tiếng động, hắn xoay người ngồi dậy, trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện vẻ khó tin. Sư phụ chạy về phía hắn nhưng vì vội vàng nên bất ngờ ngã xuống đất.
Ta và nam tử đồng thời kêu lên một tiếng.
Nam tử từ trên mộ đá nhảy xuống, lúc ta vừa chạy tới hắn đã ôm sư phụ vào trong lòng. Ta nhìn ngũ quan của nàng trào ra máu tươi nhưng khóe môi vẫn mỉm cười diễm lệ.
"Cuối cùng ta cũng tới cứu được chàng, chàng chớ hận ta."
"Sao ta lại hận nàng... Sao nàng lại tới, sao lại phải tới!"
Nam tử khóc thất thanh, sư phụ muốn đưa tay lau nước mắt của hắn, nhưng bất kể ra sao cũng không nhấc nổi tay, rốt cục cười nhẹ một tiếng: "Ngươi phải rời khỏi nơi này, sống cuộc sống thuộc về ngươi. Ta nợ ngươi nhiều như vậy, dùng mạng trả cho ngươi. Kiếp sau, hy vọng ngươi không phải gặp lại ta."
Ánh mắt của nàng trở nên ảm đạm, hô hấp nhẹ như một khắc sau nàng sẽ biến mất. Nàng nhìn về phía ta, trong mắt lộ rõ áy náy.
"Đồ nhi, xin lỗi... Đến tiệm trà Vong Xuyên tìm Lưu Sênh, cô ấy sẽ nói cho ngươi biết hết tất cả."
Ta không biết chuyện gì xảy ra, tất cả đều bất ngờ.
Nam tử ôm sư phụ đã mất rời khỏi nơi này. Còn ta nghe theo lời của sư phụ, rốt cuộc đã tới tiệm trà Vong Xuyên.
Đây chính là câu chuyện của ta, là của ta và sư phụ, chuyện cũ của chúng ta.