Dịch: Triết Lam Ngụy Thần
Beta: Tứ Vũ
Có rất ít người sẽ đến nhà thăm hỏi lúc đêm khuya, ngoài phòng sao sáng mây nhạt, lá rơi vụn vặt, Lưu Sênh khoác một chiếc áo mỏng, dáng điệu từ trước đến nay luôn thanh đạm của nàng đã bị chiếc sấn y lộ ra thêm mấy phần hương vị diễm lệ.
Nàng mở cửa, mái tóc đen mềm mại buông nhẹ xuống trước ngực, nghiêng người cầm lấy một chiếc đèn cong bằng đồng tráng men hoa vân màu lam, ánh nến vàng ấm áp chiếu sáng dung mạo hơi ủ rũ buồn bã: “Công tử có phải đã phiền giấc mộng yên tĩnh của người khác.”
Người đến mặc một bộ cẩm y nguyệt bạch, miệng tay áo dùng chỉ tím phác họa tầng lớp cánh hoa Bồ Đề, khóe môi có nụ cười dịu dàng. Hương hoa vô danh tản ra trong đêm như màn đêm đen, thân người hắn cao lớn thẳng tấp, phong lưu tự tại.
“Đến cửa chính là mua bán, cô nương muốn từ chối tại hạ ở ngoài cửa sao?”
Lưu Sênh nghiêng người hoan nghênh mời hắn tiến vào, nụ cười dịu dàng: “Không dám. Công tử muốn uống trà nào?”
Hắn rảo bước vào, hứng thú đánh giá phòng trà: “Đều nói kể một câu chuyện mới có thể đổi được một tách trà Vong Xuyên, nếu bây giờ ta vẫn chưa mở lời, cô nương làm sao biết được ta chính là người có chuyện?”
Nàng thắp ánh đèn Lục Liên (1) trên tường, căn phòng bỗng chốc bừng sáng.
“Công tử hơn nửa đêm không ngủ, không phải là vì đến tìm tôi nói chuyện phiếm bát quát chứ. Nếu thế, người con trai độc nhất của Lâm viên ngoại ngoài thành bị đồn ngày hôm qua đã kết hôn chắc cũng chuyện phiếm để nói một lúc.”
Hắn bật cười, bèn ngồi xuống chiếc mộc kỷ (2), trước mặt đã bày trí hai ba dụng cụ trà, một ly trà xanh.
“Ta không muốn hỏi bất cứ vấn đề gì, chỉ hy vọng, cô nương giúp ta một việc”
Chú thích:
1: Đèn Lục Liên, loại đèn treo trên tường có 6 cánh hoa sen.
2: Mộc kỷ, loại bàn dùng để đựng những vật dụng trong trà đạo. Tùy vào sở thích của trà nhân mà sẽ có hình dạng, kích thước khác nhau.
Hắn vuốt ve gương dần dần lạnh giá của nàng, giống như nàng vẫn còn sống, “A Tân, chúng ta đã thành hôn rồi.”