Liễu Chấn Đông nói Lê Chu lai lịch bất minh, mục đích bất thuần, nhất định lòng dạ khó lường.
Lê Chu cong môi, nhìn lão gia trợn mắt với mình, vẻ mặt oan ức: "Lê Chu không muốn quyến rũ thiếu gia, thiếu gia không cần Lê Chu quyến rũ. Lê Chu cũng không hề muốn quyến rũ lão gia, lão gia xấu như vậy, Lê Chu không thích."
"Phì..." Liễu Lạc Xuyên phun trà, nhìn khuôn mặt méo mó của cha già, vội vàng an ủi, "Trẻ con không biết lựa lời, cha, cha xem tính cách của Lê Chu, có thể có lòng dạ xấu gì chứ, người chớ cả ngày suy nghĩ lung tung."
"Lạc Xuyên!" Liễu Chấn Đông vỗ mặt bàn, hiển nhiên nổi giận, "Cob nên chú ý thân phận của mình! Lớn như vậy rồi, đừng giống như trẻ con không hiểu chuyện, ngươi hiểu chuyện này có ý nghĩa gì, không cần ta phải dạy nữa!"
Liễu Lạc Xuyên mím môi, hai mắt lạnh đi, ánh mắt đảo qua trên người Lê Chu ở một bên sợ đến không dám lên tiếng, khóe môi nhếch lên nụ cười trêu trọc.
"Đã thế, vậy phiền cha tra rõ thân thế của Lê Chu, trong khoảng thời gian này, Lê Chu sẽ bị cấm túc ở Đông uyển, chờ tất cả chân tướng rõ ràng rồi quyết định cũng không muộn."
Nói chuyện cụt hứng bỏ đi, Lê Chu nhắm mắt theo đuôi đi theo sau Liễu Lạc Xuyên rời khỏi. Cuối cùng xoay người lại làm mặt quỷ về phía trong phòng, làm Liễu lão gia tức giận đến suýt chút ném chén trà đi.
Trở lại Đông uyển, Lê Chu hơi không vui, co rúc ở góc nhà như mèo con bị vứt bỏ.
"Ngươi sao vậy?" Liễu Lạc Xuyên đỡ trán.
"Thiếu gia có bí mật, giấu diếm ta."
Nàng đơn thuần, nhưng không có ngốc.
"Mỗi người đều có bí mật, Lê Chu lẽ nào không có bí mật giấu thiếu gia ta sao?" Liễu Lạc Xuyên đến gần, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, muốn đưa tay vò mái tóc bồng bềnh của nàng nhưng lại bị tránh né như trước.
"Cũng giống như, vì sao Lê Chu luôn không cho thiếu gia ta chạm vào này?"
"Vẫn chưa phải lúc, thiếu gia không được chạm." Nàng cắn môi nói vậy. Liễu Lạc Xuyên cười một tiếng.
Lê Chu bị cấm túc ở Đông uyển. Mỗi ngày ngoại trừ nha hoàn đưa cơm, ai cũng không gặp.
Ước chừng nửa tháng, miệng Lê Chu cong đến độ có thể treo thùng nước rồi, nhìn nha hoàn đưa cơm nước mắt lưng tròng.
"Tỷ tỷ tốt, tỷ xem ta thông minh khả ái thiện lương đơn thuần thế này, nói cho ta biết thiếu gia gần đây đi đâu có được không?" Bàn tay đặt trước ngực, làm ra vẻ đau lòng, bộ dạng nhỏ nhắn sắp ngất đi, "Tim của Lê Chu, đau sắp vỡ nát rồi."
Nha hoàn bổ nhào một cái mới ngã xuống đất, mãi mới ngẩng đầu lên, cắn môi muốn nói lại thôi.
Lê Chu nhào qua muốn nâng nàng dậy, bàn tay đến giữa không trung lại cứng đờ, chậm rãi thu hồi lại: "Tỷ tỷ, tỷ mau nói cho ta biết, thiếu gia thế nào?"
"Mấy, mấy ngày trước, có người đến hiệu thuốc xem bệnh bốc thuốc. Buổi chiều về nhà uống thuốc thì chết bất đắc kỳ tử, ngỗ tác (*) kiểm nghiệm là hiệu thuốc kê đơn xảy ra vấn đề, khiến bệnh nhân trúng độc, thiếu gia và lão gia đều đã bị bắt vào ngục rồi..."
(*) tên một chức lại để khám xét các người tử thương, tương đương với pháp y ngày nay.
Nha hoàn còn chưa dứt lời, Lê Chu đã chạy ra khỏi cửa.
Chứng kiến hiệu thuốc bị dán giấy niêm phong lên, người đi đường qua lại đều chỉ chỉ trỏ trỏ, Lê Chu cũng không quay về mà chạy thẳng đến lao ngục.
Ngục tốt đang ngáp liên hồi, xa xa nhìn thấy thiếu nữ tóc đen áo đỏ chạy như bay đến, đảo mắt đã đi tới trước mắt, thở gấp hổn hển, giọt mồ hôi trong suốt lấm tấm trên trán, vẻ mặt gấp gáp.
"Vị tiểu ca này, ta muốn vào gặp một người, làm phiền tiểu ca châm chước cho."
Ngục tốt trừng mắt nhìn tiểu mỹ nhân trước mặt không nói, Lê Chu mím môi môi suy tư khoảnh khắc, vội vàng gỡ hoa tai xuống, đặt trên mặt đất.
"Cái này đáng không ít bạc, cầu xin tiểu ca đó."
Có tiền có thể ma xui quỷ khiến, cộng thêm hiệu quả mỹ nhân, Lê Chu thuận lợi vào đại lao, được đưa tới trước phòng lao của Liễu Lạc Xuyên.
Nhìn nam tử chán nản trong ngục quần áo tả tơi co rúc ở góc chiếu, Lê Chu nhào lên cửa lao, khóc thảm không ngừng.
"Thiếu gia, thiếu gia, người còn sống không?"
"Tiểu nha đầu, sao ngươi lại chạy ra ngoài!"
Liễu Lạc Xuyên giật mình tỉnh lại, nhìn Lê Chu dở khóc dở cười, thấy dáng vẻ nàng chau mày lê hoa đái vũ (*), đông tích đưa tay ra muốn giúp nàng lau đi trên mặt lệ, không muốn như trước bị tách ra.
(*) Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.
"Thiếu gia, hiệu thuốc thực sự độc chết người rồi sao?"
Liễu Lạc Xuyên rũ mắt, khóe môi xẹt qua nụ cười khổ: "Có người rắp tâm mưu hại Liễu gia, nói hiệu thuốc bắc độc chết người rồi, ta có còn cách nào nữa chứ."
"Thiếu gia, không đâu!" Lê Chu lớn giọng, Liễu Lạc Xuyên ngẩng đầu lên, thấy nàng nắm tay thề son sắt, "Ta sẽ không để cho thiếu gia và lão gia bị người ta hãm hại, ta sẽ cứu người ra ngoài!"
"Ngươi đừng lội vào vũng nước đυ.c này. Nha đầu ngoan, về nhà thu lấy ít nữ trang ngân lượng, đến chốn khác mưu sinh đi, thiếu gia không nuôi ngươi được nữa."
Tam sinh âm tình viên khuyết, nhất triều bi hoan ly hợp (*), hôm nay Liễu Lạc xuyên nếu không là thiếu niên áo gấm phong hoa, không làm nổi mộng phong lưu của mỹ nhân trong lòng, chỉ mong Lê Chu cắt đứt quan hệ với mình, sau này sẽ sống tốt.
(*) Một câu trong bài "Khinh phong vật ngữ" có ý là đời đời kiếp kiếp của con người đều như ánh trăng có tỏ, mờ, tròn, khuyết, mà hai người ở bên nhau trong phút chốc cũng sẽ trải qua vui, buồn, tan, hợp.
Lại ngước mắt, là dung nhan lê hoa tố tuyết 梨花素雪 của Lê Hoa, có sự kiên quyết thường ngày khó thấy "Thiếu gia." nàng trang trọng gọi một tiếng, khóe môi cười cong lên.
"Lê Chu tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy, là thiếu gia. Người đầu tiên Lê Chu thích, là thiếu gia. Người duy nhất kiếp này Lê Chu nguyện làm bạn, là thiếu gia. Cuộc đời lâu dài, chỉ có thiếu gia hứa cho Lê Chu một đời an khang."
Trước mắt Liễu Lạc Xuyên hiện lên dáng vẻ cô bé thường ngày vui cười giận dỗi, nghĩ người như nàng, phải yêu đến đâu, mới có thể nói ra những lời tình ý sâu nặng như vậy.
"Có lẽ thiếu gia chỉ coi Lê Chu là nha hoàn, thuận tay có thể tới, tiện tay có thể vứt đi, nhưng Lê Chu chỉ coi thiếu gia là người trong lòng." Nàng ôm ngực mình, mỗi câu mỗi chữ, "Không có thiếu gia, Lê Chu cũng không sống nổi."
Lê Chu đã đi rất lâu, Liễu Lạc Xuyên vẫn ngồi xổm dưới đất, hồi lâu chưa thể lấy lại tinh thần.
Gặp lại nàng, là ở trên công đường, một bộ quần áo đỏ tươi, ôm hết phong hoa thế gian, đoan trang đứng ở một bên, nhìn Huyện lệnh dưới tấm bảng "Gương sáng treo cao", không tự ti cũng không kiêu ngạo.
"Đại nhân, ta xin người hãy xét nghiệm lại thi thể người bị hại Lưu Tam, tìm ra chân tướng cái chết, trả lại sự trong sạch cho Liễu gia."