Quyển 2 - Chương 5: Hồi cuối

"Có lẽ ngay cả ông trời cũng hận ta tự tay gϊếŧ người nên để cho ta mắc bệnh không trị được. Lúc chết ta đã nghĩ, một vị tướng quân, không chết trên chiến trường mà chết bệnh trên đường hòa thân, chính là hình phạt lớn nhất đấy."

Lưu Sênh đưa chén chứa đầy nước Vong Xuyên làm từ hoa bỉ ngạn tới trước mặt nàng, nước đỏ thẫm đã biến thành trong suốt, "Chuyện sinh mạng này, ai nói cho cùng được chứ. Cô muốn biết cái gì?"

Nàng nhíu chặt mặt mày, khó hiểu nhìn Lưu Sênh: "Tại sao Tống Lan Đình muốn bức vua thoái vị? Hắn đã có địa vị rất cao, tay nắm đại quyền, ngoại trừ ngôi vị hoàng đế, hắn đã đạt được tất cả, người như hắn, tại sao lại làm ra chuyện tự hủy đi tương lai chứ?"

Lưu Sênh khẽ điểm mặt nước: "Hắn cũng không có được tất cả, thứ hắn muốn nhất vẫn luôn không có được."

Hình ảnh chậm rãi hiển hiện, là Diệp Kiêu và Tống Lan Đình khi còn tấm bé. Tựa như oan gia trời sinh, một lời không hợp liền động thủ, Tống Lan Đình đánh không lại nàng còn nàng thì mắng không bằng Tống Lan Đình, khinh bỉ đối phương. Nhưng không biết từ lúc nào, hắn bắt đầu quen tính khí nóng nảy của nàng, bắt đầu để ý hôm nay nàng đang làm cái gì?

Tống Lan Đình nghe vương công quý tộc truyền ra lời đồn giữa hắn và nàng, dưới vẻ ra sức giải thích lại thầm vui vẻ. Tuy mỗi lần bị nàng đánh cho ôm đầu chạy trốn hắn đều hận nàng sao không mau chóng xéo về quan ải, nhưng vừa nghĩ tới nàng trở lại quan ải thì mình sẽ không còn được gặp lại nàng nữa, đột nhiên nảy ra ý nghĩ tình nguyện bị nàng đánh cả đời.

Nhưng khi đó hắn không còn cách nào ngăn cản Diệp Kiêu rời đi. Nàng là con gái Diệp gia, giống như mẫu thân nói vậy, nàng sẽ trấn thủ Nhạn Môn quan cả đời, trở thành anh hùng trong miệng người đời, đó là số mệnh của nàng.

Nhưng Tống Lan Đình luôn không tin vào số mệnh, hắn khăng khăng muốn biến anh hùng trong miệng người đời này thành anh hùng của một mình mình.

Thư nàng gửi cho hắn luôn có ngữ điệu bình thản, hắn cầm thư tưởng tượng bóng lưng thẳng lúc nàng viết thư là lại không giấu được vui vẻ. Lúc gửi vòng ngọc Lam Điền hắn đã hạ quyết tâm, đợi nhận được hồi âm của nàng sẽ bẩm rõ tâm ý với phụ mẫu, đề thân với Diệp gia.

9

Nhưng hắn chờ mãi chờ mãi, chỉ chờ được tin Diệp gia bị hại.

Giống như là bị người ta vô cớ móc mất trái tim, đợi khi hắn phản ứng lại, đã đang chạy như bay trên đường đến Nhạn Môn quan. Khoảnh khắc nhìn thấy nàng, mặt mày quật cường của nàng, trong đáy mắt đã có bi thương không ai có thể chạm tới.

Tất cả lời quan tâm đều không nói được ra miệng, hắn không đành lòng vạch trần sự mềm yếu mà nàng cất giấu, chỉ là nói cho nàng hay, A Diệp, ngươi còn có nhà.

Nàng còn có ta.

Diệp Kiêu là võ phu, nàng sẽ không biết vì sao viện quân lại đúng lúc bị đá rơi phủ kín đường. Tống Lan Đình không giống vậy, hắn từ nhỏ suy nghĩ nhanh nhạy, hơn nữa làm quan trong triều chủ yếu là phải đoán lòng người, Diệp Kiêu tự ý gϊếŧ tướng lĩnh viện quân theo lý sẽ bị hỏi tội, nhưng cuối cùng không ai nhắc đến. Hắn tóm lấy điểm nghi ngờ ấy tra thử, không ngờ manh mối Bùi Trọng phản quốc thông đồng với địch lòi ra.

Lúc đó hắn chỉ là quan lục phẩm, không quan trọng gì, muốn tìm chứng cứ Bùi Trọng thông đồng với địch còn khó hơn lên trời. Hắn không thể đánh rắn động cỏ nói cho Diệp Kiêu, chỉ có thể thận trọng, ở trong triều đình giả vờ xu nịnh, được Tần Đế bổ nhiệm là phó tướng (quan văn trợ giúp khanh tướng), nhận được sự tin tưởng của Bùi Trọng, còn định hôn với Bùi Yên, nhờ đó giúp hắn lấy được thư Bùi Trọng thông đồng với địch.

Lúc hắn giao những chứng cớ này cho Tần Đế, khó nén sắc mặt vui mừng. Hắn cuối cũng đã giúp A Diệp báo thù, hắn cuối cùng cũng giúp nàng được điều gì đó.

Lúc Bùi Trọng hành hình nàng chắc chắn sẽ hồi kinh, đến lúc đó mình sẽ cầu hôn nàng, cho nàng một gia đình.

Nhưng hắn đã quên thân phận của mình. Sau khi Bùi Trọng vào ngục hắn thành khanh tướng dưới một người trên vạn người, trong triều mệnh quan duy chỉ có hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, mà người hắn muốn kết hôn lại là tướng quân chưởng quản binh mã trấn thủ biên cương, hai người như vậy, quân vương sao có thể cho phép bọn họ bên nhau.

Khi hắn lơ đãng để lộ ra tình ý của mình với Diệp Kiêu, đã nhận ra sát ý của Tần Đế. Ngay cả Tống phu nhân cũng nhắc nhở hắn, nếu con muốn ở bên Tiêu nhi, một người trong hai con tất phải từ bỏ quyền lực.

Để gạt bỏ đi hoài nghi của Tần Đế, hắn cố ý cầu xin giúp Bùi Yên, trước mặt mọi người nổi giận với Diệp Kiêu, tạo thành cục diện bất hòa của cả hai.

Từ đó về sau, Tống Lan Đình bắt đầu từng bước mưu toan làm sao đưa Diệp Kiêu từ Nhạn Môn quan trở về. Chỗ nguy hiểm như vậy, hắn làm sao yên tâm để nàng trọn đời đợi ở đó.

Lần Diệp Kiêu trọng thương rốt cục khiến Tống Lan Đình hạ quyết tâm, hắn không thể kéo dài được nữa. Chỉ cần vừa nghĩ tới nàng có thể sẽ chết ở biên cương, hắn thật giống như nhớ tới ngày nghe nói Diệp gia bị hại, trái tim vô cớ bị móc ra, đau đến toàn thân đều run rẩy.

Tống Lan Đình được như nguyện điều Diệp Kiêu về kinh thành, tước binh quyền của nàng, bây giờ nàng chỉ là một Bình An hầu không có đất dụng võ, chỉ cần cho hắn thêm chút thời gian, hắn làm tan oán khí của nàng, lại giao quyền lực của mình ra, hắn sẽ dẫn nàng rời khỏi.

Chỉ là trời trêu lòng người, hoàng đế Bắc Địch chết ngay vào lúc đó, hết thảy kế hoạch đều bị làm rối loạn.

Tống Lan Đình không có cách nào ngăn cản quyết định của Tần Đế, nhưng hắn sao có thể giương mắt trông nàng lấy chồng ở nước khác, chỉ có thể ra chiêu hiểm, liên thủ với thái tử bức vua thoái vị. Hắn xúi giục thái tử, Tần Đế thiên vị tứ Hoàng tử Tần Kỳ, bây giờ tuy là điều hắn đến Nhạn Môn quan xa xôi, nhưng trong này có binh lính Diệp gia huấn luyện, nếu có một ngày Tần Kỳ có được sự ủng hộ của nhánh quân đội anh dũng nhất Đại Tần này, Tần Đế còn có thể giao ngôi vị hoàng đế cho hắn sao?

Thái tử quả nhiên bị lung lay, mưu đồ bí mật bức vua thoái vị. Điều kiện duy nhất của Tống Lan Đình chính là sau khi Thái tử lên ngôi phải triệu Diệp Kiêu về, thả bọn họ đi, trọn đời không hỏi đến việc triều chính nữa.

Thế nhưng, thiên ý khó dò, hắn cuối cùng vẫn thất bại, hắn thua ở trong tay người con gái hắn yêu thương, chết trong tay người con gái hắn mến mộ, nhưng nàng lại không hề biết, hắn yêu nàng đến mức nào.

Từng giọt từng giọt lệ rơi vào đài hoa, Diệp Kiêu ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Sênh, mặt mày đau khổ nhăn nhó: "Chân tướng ta muốn biết lại tàn nhẫn như vậy."

Lưu Sênh thu hồi đài hoa đổ nước trong vào Vong Xuyên: "Chân tướng trước nay đều tàn nhẫn."

Nàng hơi lảo đảo đứng dậy: "Cám ơn cô đã cho ta biết những điều này, ta phải đi rồi."

Lưu Sênh ngăn nàng lại: "Ngươi không muốn sống nữa sao?"

Nàng cười cười, thở dài một cái thật dài.

"Chàng cũng chết rồi, ta còn sống làm chi nữa."

Nàng từng bước đi vào Vong Xuyên, bị nước sông cuồn cuộn bao phủ, cuối cùng biến mất.