Edit: Tiểu Viên
Beta: Thanh Thanh
Lúc Trần Á Huy xuất hiện ở công ty, Chu Thần vừa mới đặt điện thoại xuống, tiểu tử Khương Phàm kia thế mà không nói với y một tiếng đã biến mất, ngay cả phục vụ trong quán cũng chẳng rõ hắn đi đâu. Y nhớ rõ lần cuối cùng nghe điện của Khương Phàm, hắn nói cái gì mà nhất định phải chè chén say sưa.
Tầm mắt của y vẫn nhìn theo Trần Á Huy bước vào văn phòng trong khi đầu óc vẫn còn quẩn quanh lo lắng cho tên bạn hữu lâu năm, không biết hắn có chọc phải cái gì phiền toái hay không.
Khi y nhìn tới thì Sở Thiên Dịch đã mở cửa, ánh mắt vừa giật mình lại xen lẫn bất mãn.
Loại bất mãn này y vốn quen thuộc cực kì, chính là vẻ mặt Sở Thiên Dịch bày ra mỗi khi y đi theo sau hắn.
Xem ra tình cảm hai người bọn họ cũng không có tốt đẹp đến vậy, Chu Thần vui sướиɠ khi người gặp họa, hê hê cười thầm.
Sở Thiên Dịch rốt cuộc phát hiện, dường như hắn không phù hợp với những mối tình nghiêm túc và kéo dài… Cá tính mỗi người đều có chỗ thiếu hụt, quan hệ với nhau một thời gian dài, hắn sẽ phát hiện ra thói quen của đối phương khiến hắn khó chịu, dần dần thói quen này sẽ ngày càng phóng đại, làm hắn muốn làm như không thấy cũng không được nữa.
Hắn nhớ rõ khi theo đuổi Trần Á Huy, tâm tình hắn đã nhảy nhót vui vẻ như thế nào, hắn là thực lòng mà thích người này.
“Anh nào có biết yêu ai, chỉ biết nghĩ cho mình!” Trần Á Huy bỏ lại những lời này liền căm giận bỏ đi.
Sở Thiên Dịch nhìn văn phòng bị Trần Á Huy làm loạn, đau đầu xoa xoa thái dương.
Thư kí Lâm từ đâu đi tới hỏi thăm Chu Thần xem cậu nhỏ kia là ai.
Chu Thần mở miệng, đổi giọng trả lời đó là em trai của sếp.
Tới giờ cơm trưa, Chu Thần sắp xếp gọn ghẽ tư liệu trên bàn, chuẩn bị rời khỏi thì phát hiện Sở Thiên Dịch đứng cạnh hắn từ lúc nào.
“Cùng đi đi.”
Chu Thần không ngại châm chọc hắn: “Anh còn tâm tình ăn cơm cơ đấy?” Ngươi không phải vừa lật bàn cãi nhau ầm ĩ với người yêu bé nhỏ sao.
Sở Thiên Dịch rũ mắt: “Kỳ lạ thật, tôi vậy mà lại có tâm tình.”
Chu Thần nhất thời không biết nói gì. Vẻ mặt này thoạt nhìn giống như điềm báo Sở Thiên Dịch sắp thất tình, nhưng y tin người này sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, chẳng nhẽ lần này yêu người cá tính khác biệt, kết quả vẫn không đổi sao.
“Nhưng tôi đây không có tâm tình đi chung với anh” Chu Thần nói xong cắp mông đi mất.
Y cảm thấy mình đang tức giận, cũng chẳng biết vì cái gì, nghĩ đến Sở Thiên Dịch bao lâu nay thay người yêu như thay áo, y thế mà lại tức giận không đâu.
Kể cả khi không phải là y… Ai cũng được, có thể chứng minh Sở Thiên Dịch có khả năng kiên trì giữ vững tình cảm thì tốt.
Y đột nhiên cảm thấy mình quả là một thằng ngốc đầy mâu thuẫn.
Buổi chiều, Chu Thần đần mặt hắt hơi một cái, tâm huyết dâng trào cầm quyển lịch lên nhìn, phát hiện hôm nay đúng ngày lập thu.
“A… Phải về nhà gặp Thái hậu lấy thịt ăn…”
Ngày lập thu, mẹ Chu Thần vẫn hay làm thịt heo cho y để bồi bổ thêm vài lớp mỡ lên người, bởi cơ thể y đối với bà, gầy còm không khác chi con gà, nhìn phi thường không vừa mắt.
Bất quá Chu Giai không tránh khỏi bi thảm, muốn ăn thịt cũng không được sớ rớ, chỉ có thể gặm dưa chuột. Ai bảo da thịt của cả nhà y đều đắp lên người nàng.
“Không thể chấp nhận được!” Chu Giai mồm ngậm trái dưa chuột, hướng Chu Thần tay cầm chân giò bày tỏ bất mãn, “Làm anh mà lại tranh ăn với em gái sao? Đây là cái thời đại nào rồi? Ai u!”
Chu Thái Hậu từ phía sau thẳng tay đập muôi nấu canh lên đầu nàng, lại đưa cho nàng thêm một trái dưa chuột, bắt ép nàng giảm béo.
Chu Giai nhìn Chu Thần không để ý tới mình, quấy rầy một hồi liền ngồi xuống bên cạnh y, hỏi: “Anh hai, vẫn còn tức giận a?”
“Anh đâu có tức giận đến vậy,” Chu Thần trừng mắt liếc nàng một cái, nói “Nghe bảo người béo dù ăn dưa chuột cũng vẫn béo nha.”
“Cái tên thù dai này! Hừ, em không thèm nói chuyện với anh.”
Chu Thần nghĩ thầm, vậy thì thật may cho mình quá đi.
Thức ăn nấu xong xuôi, hai ông bà Chu gia cũng không cho hai đứa ngồi vào bàn, nói còn phải đợi khách.
Chu Thần tưởng là bạn của hai vị đến chơi, cũng không để ý.
Chu Giai lại cười đến gian trá.
“Bác trai, bác gái.”
Nghe được âm thanh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, Chu Thần thiếu chút nữa nuốt trọn cái móng heo. Y nhớ lại hình như Sở Thiên Dịch cũng có ý muốn đến… Hơn nữa người khởi xướng vẫn chính là y, nhưng không phải nhanh như vậy đi!
Sở Thiên Dịch thực tùy ý bước vào, không giống như dáng vẻ cứng nhắc ở công ty, tóc chưa chải kĩ còn mang theo hơi nước, quay người nhìn thấy
Chu Thần đang gặm giò heo, bên miệng còn dính mỡ, nhịn không được mà bật cười.
Chu Thần 囧 nháy mắt đỏ mặt, đây là cái tình huống trời đánh gì a.
Nguyên lai Chu mụ mụ ngứa mắt Chu Giai, muốn bắt nàng đi làm trong khoảng thời gian trước khi khai giảng, tự tích cóp tiền tiêu vặt vân vân và mây mây, nhưng Chu Giai sống chết mặc kệ, liên mồm kêu than sợ gặp phải người xấu.
Sau nha đầu kia bị Chu mụ mụ nhai đi nhai lại đến bất đắc dĩ, liền nghĩ tới Sở Thiên Dịch, không nghĩ tới vừa mới gọi điện thoại trình bày xong, hắn đã bảo nàng lúc nào muốn đi làm thì đi, chỉ cần qua văn phòng hắn nói một tiếng trước là được.
Chu Giai được Sở Thiên Dịch đối tốt như vậy, đột nhiên cảm thấy nếu có một ông anh rể lợi hại như vậy thì thật là hạnh phúc, cũng được bề vênh mặt với tụi bạn cùng lớp.
(hội hủ hả má o.0)
Vì thế nàng đã quyết tâm lật ngược thế cờ, chỉ là Chu Thần không biết đã bị cô em gái đem bán mà thôi. Mặc dù có chút vô lương tâm, nhưng nàng cảm thấy nếu Chu Thần biết được, nhất định sẽ khen ngợi nàng.
Sở Thiên Dịch cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao mà quan hệ của hắn với tiểu muội của Chu Thần bỗng nhiên tốt đẹp như vậy, chỉ là cảm thấy đây là em gái của y, theo lẽ thường nên hảo hảo đối đãi.
Lần trước nhận được điện thoại của nàng, vội vội vàng vàng bảo hắn nhanh tới quán cà phê nào đó, còn thêm mắm thêm muối nói nếu tới muộn sẽ rất nguy hiểm, hắn tới nơi mới phát hiện thì ra là Chu Thần lại một lần đi xem mắt.
Hắn tuy rằng đã quá quen với việc Chu Thần bị ép đi coi mắt, nhưng khi đó, ngồi sát vách với hai người kia, hắn cảm thấy nhiệm vụ của hắn không phải là ngăn cản cái gì nguy hiểm, mà là mang Chu Thần rời đi.
Chu Thái hậu sau khi nghe nói Chu Giai đi nhờ vả Sở Thiên Dịch, càng muốn mời hắn tới dùng cơm, nói đã thật lâu chưa gặp đứa con nuôi này.
Nhà Chu Thần ở khu phố trung tâm, nhưng là khu đã xây dựng lâu năm, bên trong không ít nhà mái bằng, nhà y chính là ở khu nhà trệt này, trước đây bên cạnh chính là nhà Sở Thiên Dịch.
Nếu không phải được Chu mụ mụ mềm giọng mời đến, hắn không nghĩ sẽ quay lại nơi này.
Chu Thần biết rõ điểm này, bố mẹ Chu đối với việc Sở Thiên Dịch bao lâu nay không về thăm nhà mình cũng không quá để ý.
Lần này hắn trở về, cảm giác thương tâm lúc trước đã không còn nữa.
Mặc dù nhà mình giờ đã trống không, nhưng gia đình Chu Thần vẫn náo nhiệt như thế, giống như chưa từng trải qua mười mấy năm, làm cho hắn có loại cảm giác ấm áp như được về nhà.
Hai vị lão nhân đem Sở Thiên Dịch như khách quý mà đối đãi, ngay cả Chu Thần thường ngày được sủng ái cũng bị đạp xuống không thương tiếc.
Chu Thần muốn khóc, bố mẹ việc gì phải đối tốt với hắn như vậy, con đây hầu hạ hắn bao nhiêu năm còn chưa đủ sao?
Chu mụ mụ đột nhiên tâm huyết dâng trào nhớ ra Sở Thiên Dịch từ nhỏ nhân duyên đã tốt rồi, vì cái gì đã 30 còn chưa có lập gia đình a, còn tiện thể hỏi thăm có cô nào điều kiện tốt giới thiệu cho Chu Thần một cái.
Sở Thiên Dịch nhìn Chu Thần, Chu Thần trừng hắn: “Nhìn tôi làm cái gì.” Ta muốn đâm mù mắt cẩu của cái tên vô sỉ này, thấy người liền muốn chọc hở! Y tưởng Sở Thiên Dịch nhìn y là vì y cũng giống hắn chưa lập gia đình, nhưng thực chất, Sở lão bản kia là đang nhìn y mà nổi sắc tâm.
“Thần Thần!” Chu ba ba thấy thái độ bất mãn của y, liền ra ý bảo.
Sở Thiên Dịch quay đầu, cười cười đáp lời: “Cháu cũng không biết vì cái gì nữa ạ.” Hắn nhớ tới người già hay dùng từ “ma chướng,” ý tứ đại khái là có một sự chấp nhất hay thiên vị đối với việc hoặc người nào đó.
Mới vừa rồi bị hỏi tại sao đến giờ còn chưa lấy vợ, hắn giống như đột nhiên bị ma chướng, trong đầu chỉ nghĩ đến Chu Thần.
Vẫn biết vấn đề bị hỏi đối với người này không có liên hệ gì, nhưng trong đầu óc hắn các dây thần kinh móc nối với nhau, tiếp nhận thông tin rồi cho hắn một đáp án thật quỷ dị.
Lúc hắn đứng dậy phải đi, Chu Thần bị cắt cử đi hộ tống.