Chương 7: Thần Y

Đôi mắt Tiêu Vân Trạch sáng rực, như thể vừa nhìn thấy hy vọng, hắn lập tức bước tới hỏi: “Nhũ mẫu, bà thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

Bà Trần đột nhiên quỳ xuống, liên tục dập đầu: “Thái tử điện hạ! Đội ơn thái tử đã cứu mạng!”

Tiêu Vân Trạch vội đỡ bà lên: “Nhũ mẫu đừng khách sáo như vậy.”

Khoé mắt bà Trần rưng rưng: “Hiện tại ta thấy khoẻ hơn nhiều rồi, đầu không còn nóng, cũng hết choáng váng, cảm giác buồn nôn cũng không còn. Hơn nửa tháng trời chịu đựng, cuối cùng cũng chấm dứt! Đội ơn thái tử điện hạ!”

Nói rồi bà lại muốn quỳ xuống, Tiêu Vân Trạch nhanh chóng ra hiệu cho Thanh Long đưa bà vào phòng nghỉ.

Sau khi bà Trần vào trong, Bạch Hổ và Huyền Vũ cùng cúi đầu cung kính trước Tiêu Vân Trạch: “Gia!”

Tiêu Vân Trạch gật đầu, quay sang hỏi thầy thuốc: “Lão trượng, nhũ mẫu của ta mạch tượng thế nào?”

“Thưa gia, mạch đã bình ổn hơn nhiều, cơn sốt cũng đã hạ, sắc mặt có phần tươi tỉnh, quả là dấu hiệu hồi phục!”

“Rất tốt.” Tiêu Vân Trạch chỉ tay về phía Bạch Hổ và Huyền Vũ: “Hai người này cũng đã nhiễm bệnh, phiền lão trượng bắt mạch cho họ.”

Lão thầy thuốc yếu ớt lần lượt đặt tay lên cổ tay hai hộ vệ để thăm mạch, sau một lúc, ông vui mừng thốt lên: “Thái tử điện… à không, gia! Khỏi rồi! Họ đều đã khỏi bệnh!”

“Thuốc này thần kỳ thật, không biết gia có còn nữa không? Hiện tại dân chúng trong huyện Phong đang khốn cùng, nếu có thêm loại thuốc này…”

---

Trong khi đó, Tống Thính Vãn đang vô cùng phấn khởi, sau khi bán đồng tiền vàng xong, cô ghé siêu thị mua thêm các nhu yếu phẩm. Vừa về đến cửa tiệm và bật điều hòa thì anh chàng đẹp trai mua thuốc hôm trước đã xuất hiện trở lại.

Lần này, hắn bước đến rất vội, chỉ vài bước dài là đã đứng trước mặt cô.

Tống Thính Vãn bỗng cảm thấy lo lắng: Không phải anh ta đổi ý đòi lại hai đồng tiền vàng kia chứ? Nhưng cô đã bán rồi, giờ trả tiền lại liệu có ổn không? Mà cô còn chưa kịp tiêu đồng nào!

Trên trán Tiêu Vân Trạch lấm tấm mồ hôi, giọng hắn đầy kích động: “Thần y!”

Thần y?

Tống Thính Vãn ngạc nhiên: “Thần y nào cơ?”

Hầu như ngay lập tức, Tiêu Vân Trạch đã nhận ra sự thất thố của mình, hắn chỉnh lại y phục rồi lại nói, tránh nhìn thẳng vào vị cô nương trước mặt, bởi vì trong mắt hắn thì quần áo của vị thần y này có chút mỏng manh.

“Thần y, ta mang thuốc của cô về cho người nhà dùng, chỉ sau một canh giờ là bệnh tình đã giảm hẳn! Không ngờ thật sự có thuốc thần diệu như vậy trên đời!”