Tiêu Vân Trạch theo lời của Tống Thính Vãn, nghiền nhỏ một viên ibuprofen cho bà Trần uống cùng nước, đồng thời chuẩn bị hai phần thuốc giải độc bảo Chu Tước mang đến cho Bạch Hổ và Huyền Vũ.
Vị đại phu già nhanh chóng bước ra, nói: “Gia, trước đó bà Trần vẫn đau đớn rêи ɾỉ không ngủ được, vậy mà vừa uống viên thuốc chưa bao lâu đã ngủ ngon lành, quả thật kỳ diệu!”
Tiêu Vân Trạch gật đầu: “Đợi thêm một canh giờ nữa xem tình hình có cải thiện không.”
“Thanh Long, có tin gì từ triều đình không?”
“Gia, vẫn không có động tĩnh gì cả.” Thanh Long chắp tay đáp.
“Còn lương thực từ vùng Thương Châu thì sao?”
Ánh mắt Thanh Long sắc lạnh: “Đã bị chặn lại giữa đường. Đoàn xe đã vào thành rồi, nhưng nghe nói có hoàng tử muốn vào thành nên toàn thành bị phong tỏa, không cho phép xuất thành, bị giữ lại hết ở đó rồi.”
“Các huyện lân cận thì sao?”
Thanh Long hừ lạnh, phẫn nộ nói: “Đúng là bọn chó má! Rõ ràng là các vùng này có sản lượng lương thực lớn, vậy mà viện cớ thiếu hụt để không chịu hỗ trợ. Gia, bọn chúng đều thấy hiện giờ chúng ta … nên cố tình gây khó dễ!”
Thanh Long không nói hết, nhưng Tiêu Vân Trạch hiểu rõ ý của hắn.
Trước đây không lâu hắn bị kẻ gian hãm hại, khiến phụ hoàng nổi trận lôi đình, không cho hắn cơ hội biện minh mà lập tức phế bỏ danh vị thái tử, đày hắn đến nơi hẻo lánh này để “sám hối”.
Không ngờ, vừa đến đây đã gặp đại dịch bùng phát khắp nơi, trong 1 vạn 2 người dân chết tới hiện tại chỉ còn lại 8.000 người sống sót! Dịch bệnh đã kéo dài suốt mấy tháng nay, vậy mà triều đình lại hoàn toàn im lặng trước tình cảnh nghiêm trọng này!
Hắn liên tiếp gửi tấu chương lên triều đình, đồng thời xin viện trợ lương thực từ các huyện lân cận. Nhưng tấu chương gửi lên không có hồi đáp, thư từ gửi đi các huyện đều bị từ chối thẳng thừng.
Lý do rất rõ ràng, hiện giờ hắn đã là thái tử bị phế, có kẻ không muốn hắn tồn tại, và cũng có kẻ không dám để hắn tồn tại.
Đã gần một tháng kể từ khi hắn đến huyện Phong, hắn đã cách ly bệnh nhân, mời các đại phu hội chẩn, nhưng chỉ có thể làm chậm lại tốc độ lây lan của dịch bệnh. Trong một tháng này, không biết bao nhiêu người đã chết vì dịch, mà không có sự hỗ trợ nào thì vấn đề thiếu lương thực cũng sắp ập đến.
Tiêu Vân Trạch chắp tay sau lưng, nhắm mắt lại, cố giữ bình tĩnh.
Thời gian chờ đợi trôi qua một cách chậm chạp.
Một canh giờ sau, đại phu già bước ra từ phòng của bà Trần, và đi cùng ông chính là bà Trần, người đã nằm liệt giường suốt bao lâu nay!
Cùng lúc đó, Huyền Vũ, Bạch Hổ và Chu Tước cũng từ xa chạy đến!