Thanh Long tát một cái vào sau đầu hắn: “Cái miệng của ngươi không nói được lời hay nào sao? Lúc ở kinh thành đã bảo rồi, bớt đọc mấy quyển tiểu thuyết lại đi.”
“Vậy ngươi nói xem tại sao gia biến mất một cái rồi lại xuất hiện cùng với đồ đạc thế này?” Chu Tước vừa nói vừa giơ túi thuốc lên ngắm nghía: “Mà cái này cũng lạ thật, chưa từng thấy bao giờ.”
“À, gia.” Thanh Long chợt nhớ ra: “Ngài nói có hy vọng, là ý gì?”
Tiêu Vân Trạch nhớ lại nữ nhân kỳ lạ kia, từ cách ăn mặc, trang trí trong cửa hàng, đến những sản phẩm trên kệ, tất cả đều không giống người Đại Khánh.
Hắn sinh ra trong hoàng thất, từ nhỏ đã được dạy không nên tin tưởng người ngoài, vì họ luôn dòm ngó Đại Khánh.
Nhưng khi nhớ lại dáng vẻ thoải mái của nữ nhân kia khi nói về dịch bệnh khó chữa mà bọn họ đều bó tay, hắn không khỏi phân vân: “Có lẽ vậy, thử xem sao, biết đâu mọi người sẽ được cứu.”
“Thái tử, cuối cùng ngài đã trở lại.” Một đại phu lớn tuổi, mặt quấn khăn thô che mặt, đứng trước căn phòng đóng kín nói.
Tiêu Vân Trạch gật đầu: “Không cần gọi ta là thái tử nữa. Tình hình của bà Trần sao rồi?”
“Dạ vâng.” Vị đại phu già lắc đầu tiếc nuối: “Dịch bệnh này quá hung dữ, bà Trần sốt cao không hạ, ta thật sự đã hết cách rồi.”
Nghe vậy, Tiêu Vân Trạch định bước vào phòng nhưng bị Thanh Long và Chu Tước chặn lại.
“Gia! Không được đâu, gia!”
“Ngài biết rõ dịch bệnh này nguy hiểm thế nào mà. Cả Bạch Hổ và Huyền Vũ đều đã nhiễm bệnh, đủ thấy sức tàn phá của nó thế nào. Giờ ngài đã cách ly các bệnh nhân, giảm thiểu khả năng lây lan, tuyệt đối không được lấy thân mình ra mạo hiểm!”
“Nhưng người trong đó là nhũ mẫu của ta.” Sắc mặt Tiêu Vân Trạch không mấy dễ chịu.
Thanh Long quỳ xuống một chân, cúi đầu chắp tay thưa: “Gia! Nếu ngài nhiễm bệnh thì đó là lỗi của Thanh Long, Thanh Long xin lấy cái chết để tạ tội!”
“Chu Tước cũng vậy!”
“Gia! Xin nghĩ đến dân chúng trong thành này, ngài là trụ cột của họ. Nếu ngài không còn thì người dân sẽ náo loạn, khi đó dân chúng thật sự sẽ rơi vào cảnh lầm than!”
Tiêu Vân Trạch nhìn hai cận vệ đang quỳ dưới đất, thở dài rồi lấy từng viên thuốc trong hộp, đưa cho đại phu già: “Mang thuốc này đi kiểm tra xem có độc không.”
Đại phu nhìn viên thuốc có hình dạng kỳ lạ, dù chưa từng thấy bao giờ nhưng vẫn không dám hỏi nhiều, ông ấy pha loãng thuốc trong nước và dùng kim bạc thử độc.
“Thái…” Ông ấy chợt nhớ ra rằng thái tử đã dặn không gọi vậy, liền sửa lại như cận vệ: “Gia, hai viên thuốc này không có độc, uống vào chắc sẽ không sao.”
Nếu không có độc, vậy thì thử xem sao, ít ra cũng không gây hại gì cho bà Trần.