Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiệm Thuốc Thông Cổ Kim, Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Xây Dựng

Chương 4: Có Lẽ Có Hy Vọng Rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Hơn hai nghìn năm mà đồng tiền này không chút hư hại, bảo quản quá hoàn hảo! Quý giá thật!”

Tống Thính Vãn chẳng hiểu rõ về lịch sử, nhưng vẫn bị cảm xúc của ông lão lây lan, không nhịn được mà xuýt xoa: “Đúng là đồ tốt.”

“Loại tiền này hiện nay rất hiếm, thường có giá khoảng 30 vạn trên thị trường. Đồng tiền của cô có họa tiết chưa từng xuất hiện trước đây, mà nghề của chúng tôi thì luôn coi ‘hiếm có là quý’.”

Ánh mắt Lý Kim Tường lóe lên, ông nói với Tống Thính Vãn: “Ông già tôi ngày thường mê mấy món đồ cũ này, sẵn lòng trả 40 vạn để mua lại, cô có sẵn lòng nhượng lại không?”

Bán hay không?

Chỉ có ngốc mới không bán!

Khi thấy ánh mắt tràn đầy vẻ chờ đợi của Lý Kim Tường, Tống Thính Vãn nở nụ cười bí ẩn, chậm rãi lấy thêm một đồng tiền vàng khác: “Ông chủ, tôi còn một đồng nữa.”

Lý Kim Tường lập tức bật dậy: “Cái gì! Mau đưa tôi xem!”

Cuối cùng, Tống Thính Vãn bán hai đồng tiền với giá 85 vạn. Ông lão cứ một mực nói rằng việc cùng lúc được thấy hai đồng tiền quý hiếm thế này là may mắn do cô mang lại, nên đã hào phóng trả thêm 5 vạn!

Rời khỏi tiệm đồ cổ, Tống Thính Vãn vẫn ngẩn ngơ, cảm giác không thật như đang nằm mơ.

Phải biết rằng, hai hộp thuốc cảm chỉ có giá 28 tệ! Vậy mà cô chỉ bán hai hộp thuốc cảm đã kiếm được 85 vạn rồi?

Nhưng khoản tiền 85 vạn này lại thực sự nằm gọn trong tài khoản của cô!

Lợi nhuận tăng gấp bội!

Trời ơi, đúng là siêu lợi nhuận!

Nhưng Tống Thính Vãn không để số tiền lớn này làm mình mất tỉnh táo, cô tranh thủ lúc chưa hết giờ làm, mang theo hợp đồng mua bán đã ký với Lý Kim Tường đến thẳng cục thuế. Là một công dân tốt thì việc đóng thuế là điều phải làm.

Lúc này, Tiêu Vân Trạch vừa bước ra khỏi cửa tiệm thuốc, ngay giây tiếp theo đã trở về y quán cũ kỹ bị bỏ hoang mà hắn đã bước vào lúc đầu.

“Gia!”

“Gia, cuối cùng ngài cũng xuất hiện! Ngài vừa vào đã biến mất, làm ta và Thanh Long lo lắng đến phát điên!”

“Gia, ngài vừa đi đâu vậy? Có chuyện gì không? Có bị thương không?”

Tiêu Vân Trạch nhìn hai cận vệ mặt đầy vẻ lo lắng đang kiểm tra khắp người mình, hắn giơ túi thuốc lên để trấn an: “Có lẽ, có hy vọng rồi.”

Trên đường về, thấy Chu Tước nghẹn tới mức mặt đỏ bừng, muốn hỏi mà không dám, hắn liền ném túi thuốc cho Chu Tước: “Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

Chu Tước lập tức phấn khởi: “Gia! Có phải ngài vừa gặp thần tiên không? Hay là bị yêu quái bắt đi, bắt ngài làm phò mã trong động phủ của họ? Lúc ấy ‘vèo’ một cái liền không thấy ngài đâu nữa!”
« Chương TrướcChương Tiếp »