Từ nhỏ lớn lên trong cung, mẫu thân mất sớm, từ khi biết suy nghĩ thì mọi thứ và mọi người xung quanh hắn đều chỉ liên quan đến lợi ích.
Hắn vừa học cách sử dụng xe nâng theo hướng dẫn của Tống Thính Vãn vừa suy nghĩ về điều này.
Cuối cùng, khi hắn chất hàng xong và bắt đầu đẩy xe ra cửa thì hắn liền hiểu ra, Tống cô nương đối xử với hắn rất tốt. Là một kiểu tốt bụng không vì danh lợi, không ràng buộc bởi lợi ích.
Một nụ cười nhẹ nở trên môi hắn, khi đẩy xe qua cửa, hắn không nhịn được mà quay đầu nhìn lại cô: “Tống cô nương, ta đi một chút rồi sẽ trở lại ngay!”
Bên kia, hai cận vệ của Tiêu Vân Trạch đã đợi ngoài cửa y quán gần hai canh giờ.
Đang trong lúc buồn ngủ, họ bỗng thấy thái tử đẩy một vật thể lớn xuất hiện.
Chu Tước lập tức tỉnh hẳn, hớn hở nhảy lên: “Điện hạ! Đây là cái gì thế?”
Tiêu Vân Trạch dừng xe nâng lại, ra hiệu cho mọi người đến chuyển hàng: "Thứ này gọi là xe nâng, có thể dùng để vận chuyển hàng hóa."
Nói xong, hắn khẽ ho một tiếng, bổ sung: "Là do thần y cô nương tặng."
Rồi hắn bắt đầu chỉ họ cách sử dụng xe nâng.
Chu Tước vui mừng reo lên: “Còn có thể nâng lên hạ xuống nữa! Gia, cái này thật là… thật là giỏi quá! Ồ, ta cũng không biết phải diễn tả sao nữa!”
Thanh Long cũng ngạc nhiên, thử nắm tay cầm và đẩy xe, trầm trồ nói: “Xe nâng này rất giống xe kéo, nhưng dễ đẩy hơn nhiều và nhiều công dụng hơn. Quả thực thế giới của thần y cô nương có những vật dụng kỳ diệu.”
Nghe vậy, Tiêu Vân Trạch khẽ cười: “Thần y cô nương tặng ta ba chiếc xe nâng như vậy. Ta sẽ dùng chúng để vận chuyển, các ngươi phân loại hàng hóa và sắp xếp lại cho ngăn nắp, ta sẽ quay lại lấy xe và tiếp tục vận chuyển, như vậy có thể tiết kiệm thời gian.”
"Vâng gia" Thanh Long đấm hai tay vào nhau: "Chúng ta cũng có thể dựa theo cấu trúc xe nâng này, dùng gỗ làm một phiên bản đơn giản hơn. Như thế dân làng có thể dùng để kéo hàng hoặc chở nông sản, tiện lợi hơn nhiều."
Tiêu Vân Trạch cảm thấy đây là một ý tưởng tuyệt vời, liền khen ngợi và giao việc này cho Thanh Long.
Sau khi hắn rời đi, Chu Tước đã ghé sát Thanh Long, háo hức nói: “Này Tiểu Thanh Long, lát nữa cho ta đứng lên xe nâng rồi ngươi đẩy ta thử xem sao nhé!”
Vừa nói xong, Thanh Long đã vỗ mạnh vào sau đầu của hắn.
Chạy qua chạy lại không biết bao nhiêu chuyến, cuối cùng cũng vận chuyển xong mười vạn cân gạo, tiếp theo là đến rau củ.