Chương 30: Còn Cần Gì Nữa Không?

"Khoảng vài ngày." Cô mở ghi chú ghi lại: "Còn cần gì nữa không?"

Hắn lắc đầu.

Cô sững người, chỉ ăn cơm không thì sao chịu nổi?

"Chỉ cần gạo thôi? Không cần gì khác à?"

Hắn gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị: "Chỉ cần gạo. Năm mất mùa, giá lương thực ở Đại Khánh đắt đỏ, ngay cả ở nước của cô nương chắc là cũng không rẻ."

"Lương thực khan hiếm, Tiêu mỗ lấy 40 vạn cân gạo đã là khó khăn lắm rồi. Với số tiền này, sao dám đòi hỏi thêm ở cô nương nữa chứ?"

Cô nghe đến mờ mịt cả đầu, chẳng lẽ hắn cho rằng một hộp đầy vàng ngọc này chỉ đủ đổi 40 vạn cân gạo thôi à?

Cô liền lấy điện thoại, mở ứng dụng mua sắm cho hắn xem, vừa trượt màn hình vừa giới thiệu: "Đậu nành, thịt heo, cần tây, cải bắp, bầu bí, cái gì cũng có. Anh chỉ cần đặt hàng, chẳng bao lâu sẽ có người giao đến tận cửa."

Tiêu Vân Trạch ngạc nhiên nhìn cô, đôi mắt sáng ngời chứa đầy sự tò mò: "Tống cô nương, lần trước cũng thế, cô dùng cục gạch biết phát sáng này để ra lệnh cho người hầu của mình à?"

Lần trước? Người hầu?

Cô nhớ đến lần mua túi giấy lần trước, không khỏi toát mồ hôi.

Cô phải giải thích sao cho hắn hiểu người giao hàng chỉ là người giao hàng, chứ không phải người hầu đây...

"Khụ—"

Tống Thính Vãn khẽ hắng giọng: "À này, lần trước cái anh giao túi giấy đó không phải là người hầu của tôi, cũng chẳng phải người hầu của ai cả. Ở chỗ chúng tôi đó là một nghề nghiệp."

Thấy vẻ mặt của Tiêu Vân Trạch hoang mang, cô bắt đầu giải thích: "Thế này nhé, tôi với anh vốn không phải người cùng một thời đại, có thể hiểu là chúng ta ở hai thế giới khác nhau."

"Ở thế giới này của tôi, nông nghiệp đã phát triển vượt bậc. Có một nhà khoa học đã nghiên cứu ra lúa lai, từ đó sản lượng lương thực tăng vọt với tốc độ kinh ngạc. Hiện tại, chỉ riêng sản lượng gạo thôi đã đạt gần bảy mươi vạn tấn mỗi năm."

"Đó mới chỉ là gạo thôi, còn có nhiều loại rau củ quả khác với sản lượng rất lớn. Thậm chí, có những giống biến đổi còn lớn hơn đầu tôi, anh đã thấy trái ớt to bằng cái đầu bao giờ chưa?"

Tiêu Vân Trạch nhìn cô đầy thích thú: "Ớt là thứ gì? Cũng là đồ ăn sao?"

Ớt là thứ gì?

Tống Thính Vãn ngạc nhiên: "Anh chưa ăn ớt bao giờ à?"

"Nghe tên thì chưa bao giờ." Tiêu Vân Trạch lắc đầu.

Cô ngỡ ngàng nhìn hắn một hồi, thấy vẻ mặt của hắn nghiêm túc, không có vẻ gì là đùa cợt, cô đành mở ứng dụng tìm kiếm để xem ớt được du nhập từ khi nào.