“Dạ!”
Sau khi viết xong, Tiêu Vân Trạch quay sang Bạch Hổ: “Bạch Hổ, ngươi đi ngay đến Thương Châu, bên đó lương thực cứu trợ đã bị chặn lại, ngươi nhất định phải tìm cách đưa về đây. Ngươi có võ nghệ cao cường, ta yên tâm.”
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
“Thanh Long, ngươi vào ngục mang tên huyện lệnh ra đây.”
Thanh Long chắp tay: “Tuân lệnh.”
“Đại nhân.” Chu Tước có chút thắc mắc: “Triều đình đã không quan tâm chúng ta, vì sao còn tiếp tục dâng tấu sớ?”
“Tấu sớ này...” Tiêu Vân Trạch dừng lại, ánh mắt lóe lên tia sắc bén: “Do Huyền Vũ đích thân dâng lên.”
Rất nhanh, khi Tiêu Vân Trạch còn chưa viết xong tấu chương thì tên huyện lệnh đã bị áp giải vào đại sảnh.
Tiêu Vân Trạch không nói một lời, cứ để hắn quỳ dưới đất. Đợi khi nét mực trên tấu chương khô hẳn thì hắn liền đưa bạc vụn cho Huyền Vũ và giao cho hắn nhiệm vụ mang tấu chương lên kinh.
Tên huyện lệnh huyện Phong, béo núc ních, mặt mày bẩn thỉu sau một tháng giam cầm, lúc trước còn rất kiêu căng, nay chỉ còn biết run rẩy quỳ mọp dưới đất.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Tiêu Vân Trạch cũng cất tiếng, nhưng lời nói khiến ông ta sợ đến nỗi suýt ngất.
“Dịch bệnh hoành hành, dân chúng khốn khổ, ngươi là quan phụ mẫu nhưng ngày ngày yến tiệc linh đình, còn che giấu không báo lên triều đình, ngươi có ý đồ gì đây!”
“Thái tử điện hạ!” Huyện lệnh quỳ mọp xuống, càng cúi gập người hơn: “Hạ quan khốn cùng, hôm đó...”
“Thái tử điện hạ?” Tiêu Vân Trạch bật cười khẩy, xoay con dao nhỏ trong tay: “Ta đã bị phế truất, giờ chỉ là một hoàng tử thất sủng. Huyện Phong này xa triều đình, ngươi là kẻ cầm quyền, ngay cả thiên tử cũng không quản nổi ngươi, huống hồ là một kẻ bị đuổi khỏi kinh thành như ta.”
“Lời nói của huyện lệnh ngày đó vẫn còn vang vọng bên tai.”
Trương Quảng Học run rẩy không ngừng, nước mắt giàn giụa: “Hạ quan, hạ quan biết sai rồi, hạ quan... hạ quan...”
“Thanh Long, nhớ hôm đó có mấy người ca kỹ không?”
Thanh Long liếc nhìn Trương Quảng Học đang run rẩy: “Bẩm đại nhân, tổng cộng là chín người.”
Tiêu Vân Trạch cười lạnh: “Sinh ra đôi tay mà không làm việc cho dân, vậy thì chặt đi chín ngón tay của hắn.”
“Thái tử điện hạ! Xin tha mạng, xin thái tử điện hạ tha mạng!” Trương Quảng Học không ngừng dập đầu: “Ngày đó hạ quan bị sắp đặt, miệng lỡ nói bừa, không phải thật lòng đâu! Xin ngài tha cho hạ quan!”
“Là quan phụ mẫu mà không thấy nỗi khổ của dân, vậy thì móc mắt hắn đi.” Tiêu Vân Trạch liếc Thanh Long, lạnh nhạt nói.