Tống Thính Vãn lập tức hiểu ý. Đúng là những món hiện đại này mang về thời cổ sẽ khó giải thích, nên cô mở ngay ứng dụng Meituan, đặt một vạn túi giấy nâu.
Mỗi túi giá 20 xu, tổng cộng chỉ tốn 2.000 tệ.
"Xong rồi, đợi chút nhé, chắc khoảng nửa giờ là họ sẽ giao tới."
Thấy Tiêu Vân Trạch chăm chú nhìn chiếc điện thoại trong tay cô, ánh mắt tràn đầy vẻ tò mò, Tống Thính Vãn bỗng cảm thấy tự hào: Đất nước mình mạnh quá, công nghệ phát triển ghê!
Cô đưa điện thoại ra trước mặt Tiêu Vân Trạch, rồi bật màn hình lên: “Này, đây là điện thoại, có nhiều chức năng lắm. Vừa rồi tôi đã đặt một vạn túi giấy qua đây, lát nữa sẽ có người giao đến.”
Nghe xong, lòng Tiêu Vân Trạch tràn ngập sự kính phục: Đất nước của Tống tiểu thư thật sự rất mạnh! Chỉ cần một tấm ngọc phát sáng là có thể truyền đạt mệnh lệnh cho người hầu ở nơi xa, nhanh hơn nhiều so với bồ câu đưa tin!
Hắn tiếp tục nhìn chăm chú vào vật phát sáng trên tay cô, không khỏi suy tư. Nếu Đại Khánh cũng có thể dùng được thứ này…
Trong lúc đợi túi giấy đến, Tống Thính Vãn tranh thủ giới thiệu cho Tiêu Vân Trạch về công dụng của các loại thuốc trên kệ.
Càng nói, cô càng thấy thích thú, ánh mắt nhìn hắn đầy ngưỡng mộ.
Là người của thời cổ đại, lạc hậu hơn hai ngàn năm so với hiện tại, vậy mà Tiêu Vân Trạch có thể nhanh chóng tiếp thu những gì cô giảng giải, thậm chí còn đưa ra các câu hỏi thông minh.
Phải biết rằng hồi cô học tại trường y thì những kiến thức này từng khiến cô đau đầu không ít, thế mà Tiêu Vân Trạch nghe qua đã hiểu ngay!
"Tài… à, Tiêu công tử, nếu anh sinh ra vào thời đại của tôi thì chắc chắn sẽ là một học bá.”
“Học bá? Học bá là thứ gì?” Tiêu Vân Trạch lại ngạc nhiên hỏi.
"Chào cô, Meituan giao hàng đây, phải khách hàng có đuôi số 7765 không ạ?"
"À, đúng rồi." Tống Thính Vãn chỉ vào cái thùng gần cửa: “Anh để lên thùng kia giúp tôi, cảm ơn!”
Tiêu Vân Trạch nghiêm túc nhìn anh giao hàng ngoài cửa và hỏi: “Đó là người hầu của cô sao?”
Tống Thính Vãn vừa bước đi thì khựng lại, cô cứng đờ quay lại nhìn Tiêu Vân Trạch với vẻ mặt nghiêm trang.
Người hầu?
Anh nhìn ra điểm đó ở chỗ nào cơ chứ?
Anh giao hàng mà nghe thấy chắc sẽ tổn thương lắm!
Bốn mươi hai thùng thuốc, Tiêu Vân Trạch phải vận chuyển đi lại hàng chục lượt mới xong, lúc này anh và vài cận vệ đang ngồi trong y quán bỏ hoang, cùng nhau mở từng hộp thuốc.