Chương 12: Mời Ăn Pizza

Chú Tôn biết mình lỡ lời, ông xấu hổ sờ cái bụng bự, vội vàng an ủi cô vài câu.

Tống Thính Vãn cố gắng kìm nén cảm xúc, ép mình không nghĩ đến những chuyện này nữa, chuyện gì cần xảy ra đều đã xảy ra rồi, mọi thứ không thể tệ hơn được nữa.

Chú Tôn chỉ là họ hàng xa, kể cả khi biết Tống Thính Vãn mới chính là thân nhân thật sự của mình thì ông ấy cũng vẫn lo lắng cho Tôn Hân Viện chỉ vì đã chăm sóc cô ấy từ bé đến lớn.

Còn cha mẹ đã nuôi dạy cô suốt hơn hai mươi năm, lại dửng dưng không đoái hoài đến cô, chỉ biết nghĩ đến Tôn Hân Viện.

Cho dù có thế nào đi nữa thì chuyện nhầm lẫn giữa hai đứa trẻ cũng không phải là lỗi của cô cơ mà?

Tiễn chú Tôn xong, Tống Thính Vãn cố gắng dẹp đi mọi cảm xúc, cô gọi một phần pizza và hamburger.

Giữa mùa hè, trời tối muộn, ánh hoàng hôn đỏ rực bao phủ khắp nơi.

Vừa cắn một miếng hamburger thì Tống Thính Vãn đã thấy Tiêu Vân Trạch đi ngược ánh sáng đến.

Tiêu Vân Trạch có bờ vai rộng, vòng eo thon, mái tóc dài buộc cao, một tay chắp sau lưng, phong thái chậm rãi bước đến, đẹp như người mẫu trên sàn diễn, khiến người nhìn phải ngỡ ngàng.

Tống Thính Vãn không kìm được, nheo mắt nhìn: Ôi chao, thật sự rất đã mắt!

“Tống tiểu thư, ta đến lấy thuốc.” Tiêu Vân Trạch tiến đến gần, thấy cô đang nhai đồ ăn trong miệng: “Có phải ta làm phiền cô không?”

Tống Thính Vãn hơi lúng túng, chỉ vào chiếc pizza trên quầy hỏi anh: “Anh ăn chưa? Có muốn thử không? Tôi còn chưa đυ.ng đến miếng nào đâu.”

Tiêu Vân Trạch định từ chối, nhưng bụng lại kêu "rột" một tiếng.

Thấy vậy, Tống Thính Vãn không nhịn được cười, kéo ghế mời anh ngồi xuống rồi đưa cho anh một đôi găng tay dùng một lần.

Cô tạm để chiếc hamburger xuống, hướng dẫn hắn cách đeo găng tay để ăn pizza: “Đây là găng tay thực phẩm, đeo vào sẽ không làm bẩn tay khi ăn pizza.”

Tiêu Vân Trạch không chút ngại ngùng mà làm theo cô, đeo găng tay rồi cầm một miếng pizza lên ăn.

Chỉ trong giây lát, mặt hắn đỏ bừng, ánh mắt hoang mang, miệng ngậm nửa miếng pizza, nhai không nổi mà nhả ra cũng không xong.

Tống Thính Vãn cố nhịn cười: Trời ơi, cô đã quên mất đây là pizza vị sầu riêng!

Cô vội ho hai tiếng, cố nén cười, đặt thùng rác trước mặt hắn và đưa cho hắn một ly nước: “Nếu không ăn được thì nhả ra đi, mùi này đúng là hơi nặng thật.”

Mắt Tiêu Vân Trạch đỏ hoe, nhai vài cái rồi cố nuốt xuống, sau đó uống cạn ly nước cô đưa.