Sau khi bị nhà họ Tống đuổi ra khỏi cửa, Tống Thính Vãn bất ngờ phát hiện hiệu thuốc mà cha mẹ ruột để lại có thể kết nối hai thế giới hiện đại và cổ đại!
Tại đây, cô gặp một vị thái tử bị phế đến từ hai nghìn năm trước. Thái tử kể rằng bệnh dịch hoành hành, cả thành sụp đổ! Lại thêm nạn đói, xác chết la liệt khắp nơi! Hắn mang đến cả núi vàng bạc, mong mua được lương thực và thuốc men từ cô.
Tống Thính Vãn biết được lịch sử sụp đổ của vương triều Đại Khánh và kết cục bi thương của vị thái tử chiến thần:
"Sụp đổ vương triều ư? Không đâu! Bệnh dịch thì ta có thuốc! Nạn đói thì ta có lương thực! Hạn hán thì ta có nước!"
Từ cảm cúm, sốt cao, lao phổi đến đậu mùa, sốt rét, bệnh phong, cô đều có thuốc và vắc-xin sẵn sàng! Bệnh dịch phải tránh xa!
Cô mua nông cụ, làm kế hoạch, dựng nhà kính, khiến nạn đói không còn là nỗi lo! Xây dựng thủy lợi, làm đập chắn nước, điều hòa nước từ Nam ra Bắc, đẩy lùi mọi trận hạn hán và lũ lụt!
Cô quyết tâm tạo ra một thế giới không bệnh dịch, không nạn đói, không sợ hạn hán và lũ lụt, để hắn có thể yên tâm ra chiến trường!
Đèn pha, ống nhòm nhìn ban đêm, các loại vũ khí công nghệ hiện đại đều được đưa đến, trận chiến này nhất định sẽ thắng lợi!
Khi hành vi xấu xa của thiên kim thật bị phơi bày, mọi người đều khinh bỉ, từ cha mẹ, anh trai đến vị hôn phu cũ của cô đều quỳ gối xin cô tha thứ.
Nhưng Tống Thính Vãn không hề quay đầu lại mà bước chân vào thế giới của người nam nhân ấy.
Vị thái tử phong nhã, vai rộng eo thon, khuôn mặt như ngọc đưa đến vài thùng sổ sách dày cộp.
Hiệu thuốc, nhà dưỡng sinh, cửa hàng phấn son, tiệm massage, cửa hàng quần áo, tiệm kẹo…
Tống Thính Vãn lật xem sổ sách, chỉ nghe nam nhân cúi người nói ở bên tai mình: “Ta đã mở cửa hàng khắp cả sông núi nam bắc, đặt tên là Tống Ký. Nhưng mà Tống Ký vẫn thiếu một bà chủ. Không biết ý của Tống cô nương như thế nào?”