Chương 7: Nữ chính truyện ngọt sủng !!!

Tạ Lâm Phong vừa xách gạo và bột mì về đến khu nhà trí thức trẻ, đã có một nữ trí thức mặc chiếc áo bông cũ mỉm cười bước ra chào đón.

"Tạ trí thức, sáng sớm đã ra ngoài vất vả rồi, lại còn mang cả gạo và bột mì về." Trên gương mặt hơi gầy của Trương Tú hiện lên một chút niềm vui, cô cắn môi, bước tới định cầm túi đồ.

"Để tôi vào bếp nấu cho, để tôi..."

"Đây là đồ tôi tự mua bằng tiền của mình, không liên quan gì đến cô. Nếu thiếu đồ ăn thì xuống chân núi mà mua, bên đó mới mở một tiệm tạp hóa, giờ còn gạo và bột mì, đi muộn mà hết thì phải chờ đến ngày mai."

Tạ Lâm Phong lạnh lùng đáp, anh cố tình nói to hơn bình thường, khiến mọi người các phòng khác đều nghe thấy và mở cửa ra.

Mọi người kéo chặt áo, bước ra ngoài, sau khi xác nhận thông tin với Tạ Lâm Phong, họ bèn trở về phòng lấy tiền.

Tạ Lâm Phong gọi một nữ trí thức trẻ có làn da trắng mịn và xinh đẹp: "Tôi không biết nấu ăn, cô nấu giúp tôi, tôi sẽ chia cho cô một ít."

Đôi mắt Trương Miểu Miểu sáng lên: "Được thôi!" Cô vừa nói vừa nhận lấy gạo và bột mì, rồi cùng Tạ Lâm Phong đi vào bếp.

Tạ Lâm Phong cúi đầu, một nụ cười cưng chiều thoáng qua trên môi.

Ánh mắt Trương Tú lóe lên vẻ oán hận, gương mặt giận dữ trở về phòng.

Trong phòng, những nữ trí thức trẻ khác đang tìm cách gom góp tiền, dù sao thì nếu gia đình có gửi tiền, trời tuyết lớn như vậy cũng không đi rút được, đành phải gom góp dùng tạm.

"Trương Tú, cô có muốn góp cùng chúng tôi không?"

Trương Tú bực bội từ chối: "Không!"

Những nữ trí thức trẻ khác cũng không hỏi thêm, sau khi ra ngoài, họ đợi mọi người từ các phòng khác, rồi bất chấp gió tuyết mà tìm đến tiệm tạp hóa nhỏ.

Khi mọi người vừa rời đi, mùi thơm của gạo từ trong bếp tỏa ra, càng khiến Trương Tú thêm giận dữ.

Từ nhỏ đến lớn, cô ghét nhất là bị so sánh với Trương Miểu Miểu, nhưng cô ta lại luôn xuất hiện xung quanh cô như một cái bóng.

Bây giờ thì hay rồi, dù đã về nông thôn, vẫn bị sắp xếp chung chỗ với nhau, kết quả là vừa đến đã cướp mất Tạ Lâm Phong mà cô để ý!

Bây giờ cô chỉ muốn lao vào bếp mà xé nát miệng Trương Miểu Miểu ra, ăn ăn ăn, xem cô có chết vì ăn không!

***

Trong tiệm tạp hóa, Hoa Hoa bỗng nghiêng đầu nhìn Tô Lăng.

Tô Lăng lập tức đứng dậy, nhìn ra ngoài: "Lại có khách đến sao?"

Hoa Hoa: "Chủ nhân, thế giới này hình như là một thế giới hòa trộn, ngoài nữ chính cá koi còn có một nữ chính trong truyện ngọt sủng."

Tô Lăng mơ hồ gật đầu.

Hoa Hoa tiếp tục nói: "Nữ chính cái koi thì dễ rồi, muốn gì được nấy. Nữ chính ngọt sủng ban đầu là một bông hoa trắng ngây thơ, sau này gặp nam chính thì bắt đầu giảm trí thông minh, rồi trong truyện sẽ xuất hiện mười mấy nữ phụ ác độc nối tiếp nhau gây rắc rối, cuối cùng đều bị nam chính xử lý."

"Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của chủ nhân, chúng ta chỉ là những người qua đường, không thể để ảnh hưởng đến tiến trình của thế giới."

Tô Lăng nhíu mày đầy thắc mắc: "Chẳng phải nam chính lấy trộm trí thông minh của nữ chính sao? Mà nếu không có nam chính, thì cũng chẳng có nữ phụ ác độc nhỉ?"

Hoa Hoa tròn mắt ngạc nhiên: "Chủ nhân, giữa một trăm đồng và một người đàn ông cao 1m83, có bụng tám múi, đẹp trai giàu có, cô chọn bên nào?"

Tô Lăng: "Một trăm đồng."

Hoa Hoa: Được thôi...