Chương 39: Xin giảm giá mua lương thực số lượng lớn

Vương Chiêu Đệ đã lạnh đến mức run cả người, cuối cùng cô cũng về đến làng Đại Vương vào lúc chạng vạng tối. Những người đi cùng cô cũng chẳng khá hơn cô là mấy.

Lưu Thông rất khâm phục cô, một người đàn ông trưởng thành như anh cũng thấy đoạn đường này quá gian nan, vậy mà cô bé yếu đuối này ngày nào cũng đi như thế.

Cuối cùng khi bước vào trong tiệm, một luồng khí ấm áp lập tức tràn ngập khắp cơ thể.

Vương Chiêu Đệ là người đầu tiên bước vào, sau khi nghỉ ngơi một lúc, cô thanh toán công nợ của mình, rồi lấy thêm hàng cho ngày mai trước khi giới thiệu Lưu Thông và những người khác với Tô Lăng.

Tô Lăng nhìn Vương Chiêu Đệ: “Em chờ một lúc, có lẽ lát nữa sẽ có hàng quần áo về.”

Vương Chiêu Đệ gật đầu, tự lấy một hộp cháo bát bảo, rồi xin nước nóng từ Tô Lăng, để làm nóng đồ ăn, hôm nay cô có thể ăn no trước khi về nhà.

Lưu Thông tiến tới, trước khi đến đây, anh đã tưởng tượng ra vô số kịch bản, nhưng không ngờ bà chủ lại là một cô gái trẻ như vậy.

“Bà chủ, tiệm này ấm thật đấy, sao lại ấm thế nhỉ?” Lưu Thông hỏi với nụ cười.

Tô Lăng mỉm cười lịch sự, cô không đáp lời.

Lưu Thông ngượng ngùng ho khan một tiếng, bắt đầu hỏi về giá lương thực.

Tô Lăng giới thiệu đơn giản: “Gạo và bột mì là năm hào một cân, gạo thường 2 hào, ngô xay 1 hào rưỡi, mì ăn liền năm hào một gói, cháo bát bảo 8 hào một hộp.”

Lưu Thông hỏi thêm: “Còn thịt thì sao?”

“Gà nguyên con 3 đồng, còn có thịt ức gà và cánh gà rẻ hơn, thịt ba chỉ 1 đồng một cân, thịt cừu cuộn 1 đồng một cân, các loại thịt viên 2 đồng một cân có thể mua lẫn.”

Tô Lăng nói xong, liền thầm bảo Hoa Hoa: “Không được rồi, mình cần phải làm một bảng giá. Khi khách ít và quen thì không sao, nhưng nếu đông lên, thì việc báo giá cũng mệt lắm.”

Lưu Thông cố thử thương lượng: “Bà chủ, chúng tôi mua số lượng lớn, có thể giảm giá chút không?”

Tô Lăng lắc đầu: “Tôi đã nói trước rồi, không giảm giá.”

“Bà chủ không giỏi kinh doanh lắm nhỉ. Chúng tôi muốn mua không phải chỉ là một hai trăm cân lương thực đơn giản đâu, chúng tôi cần rất nhiều.” Lưu Thông cố gắng thử thêm lần nữa, vì dù chỉ giảm giá một, hai đồng, nếu mua số lượng lớn thì cũng tiết kiệm được khá nhiều tiền.

Tô Lăng nhìn anh, thẳng thắn: “Nếu tôi muốn bán nhiều hàng, tôi nên mở tiệm ở thị trấn, chứ không phải ở một thôn làng bé thế này. Tôi chọn mở ở đây vì có duyên với dân làng, nghĩa là ngay từ đầu tôi đã không định làm ăn lớn rồi.”

“Anh cần nhiều lương thực, đối với tôi cũng không có ích gì, nên việc mặc cả là không cần thiết, anh không mua cũng không sao.”

Lưu Thông sửng sốt, đầu óc anh chưa kịp tiêu hóa thông tin.

Tô Lăng biết, họ mua lương thực chỉ là bước đầu tiên, sau đó có thể sẽ còn thử thách, nên cô quyết định ngay từ đầu sẽ giữ vai trò là người bí ẩn.

Cô đến đây để tích lũy năng lượng, không muốn bị dính vào quá nhiều rắc rối.

Vương Chiêu Đệ lên tiếng: “Chú cảnh sát, chú nhìn ra ngoài xem, ngoài kia toàn là người nghèo đến bán tuyết, nếu thu tuyết cả ngày một người cũng có thể đổi lấy một ít ngô để ăn. Bà chủ là người tốt, không kiếm lời từ việc này.”

Trong số những người đi cùng Lưu Thông, có vài người ra ngoài, dường như để hỏi gì đó.

Một lát sau, họ quay lại tiệm xác nhận: “Đúng là thật.”

Vương Chiêu Đệ có vẻ không vui: “Tất nhiên là thật rồi, bà chủ luôn giúp đỡ người dân trong làng, và cả những làng xung quanh đây nữa. Nếu không phải cháu lên thị trấn bán hàng, bà chủ còn chẳng thuê ai để làm.”

Lưu Thông nghe xong bèn gật đầu: “Bà chủ, chúng tôi muốn mua lương thực, cô cho mượn xe đẩy không?”

Tô Lăng lắc đầu: “Tiệm không cho mượn xe đẩy, nếu mua thì một chiếc 10 đồng, nếu thuê theo lộ trình thì một ngày 1 hào.”