Chương 19: Chiếc máy khổng lồ

Chẳng bao lâu, cả nhà ông Vương, gia đình trưởng thôn, và rất nhiều người dân trong làng đã đến.

Vừa đến nơi, họ liền nhìn thấy "chiếc máy khổng lồ" bên ngoài cửa hàng.

"Bà chủ Tô."

Vương trưởng thôn bước lên trước, vừa đúng lúc nhìn thấy Tô Lăng lấy ra một cuộn giấy bạc.

"Đó là gì?"

"Giấy bạc giá rẻ, dán trong nhà để chắn gió, nhưng không chống cháy được nhé."

Tô Lăng thuận tiện trải ra để những người tụ tập gần quầy thu ngân có thể nhìn thấy, "Cái này là năm hào một cuộn."

Không ít người lập tức rụt tay về, nhưng cũng có người nhìn kỹ hơn.

"Bà chủ, cô thu mua tuyết à? Tuyết bên ngoài trời ấy?" Có người lên tiếng hỏi.

Tô Lăng gật đầu: "Đúng vậy, chính là tuyết bên ngoài. Tôi có việc cần dùng, nhưng phải là tuyết sạch nhé, không dính đất. Chiếc máy bên ngoài có thể đếm số lượng, đổ vào bao nhiêu thì sẽ tính bấy nhiêu. Nếu ai gian lận, tôi sẽ không thu tuyết của nhà đó nữa."

"Bà chủ, cô nói gì vậy, ai lại làm chuyện đó chứ."

"Đúng vậy, ai dám làm, tôi là người đầu tiên không tha."

"Bà chủ, vậy bây giờ cô bắt đầu thu mua luôn sao?"

"Bắt đầu rồi, bây giờ là có thể thu mua. Mọi người dùng bất cứ thùng hay rổ gì để đổ tuyết vào máy là được." Tô Lăng vừa nói vừa lấy kim chỉ ra bày.

"Bà chủ, kim chỉ này bán thế nào?" Tào Quế Hoa chen lên phía trước, hai mắt sáng lên.

Tô Lăng lấy ra cho cô xem, trên nắp là kim với đủ loại to bé, bên dưới là cuộn chỉ các màu.

"Hai hào một bộ."

Tào Quế Hoa lập tức quyết định: "Bà chủ, tôi lấy một bộ."

Tô Lăng bèn đưa bộ kim chỉ trong tay mình cho cô.

"Bà chủ, cô có vải không?" Tào Quế Hoa nắm chặt bộ kim chỉ, như nắm giữ thứ gì đó quan trọng.

"Có, cô muốn màu gì?" Tô Lăng vừa hỏi xong, đám phụ nữ phía sau đã ùa lên.

"Màu đỏ."

"Màu hồng cánh sen, màu đó đẹp."

"Màu xanh đất bền và ít bẩn."

"Có màu vàng không, tôi muốn may một chiếc váy."

Tô Lăng giơ tay lên cười nói: "Đừng vội, mọi người, tất cả tôi đều có, nhưng phải chờ chuyến hàng lần sau, khoảng mười ngày nữa, mọi người tranh thủ thời gian này thu thêm tuyết nhé."

"Được, chúng tôi nghe bà chủ."

"Bà chủ đúng là người tốt."

"Đúng vậy, nhìn mặt bà chủ là thấy phúc hậu."

"Đúng vậy... thật tốt quá..."

Trong cửa hàng náo nhiệt hẳn lên, Tô Lăng nhân cơ hội giới thiệu thịt đông lạnh và mì ăn liền.

Ấm đun nước và bình nước in hình hoa mẫu đơn cũng đã được bày lên kệ, còn có túi nước nóng, mùa đông mà tiếc không dám đốt củi nhiều thì nhất định sẽ cần túi nước nóng.

Mọi người nhìn đông ngó tây, cái này cũng muốn, cái kia cũng muốn.

Nhưng họ không có tiền.

"Chúng ta có thể đi thu tuyết trước mà, bà chủ đã nói sẽ thu mua tuyết."

Có người kịp phản ứng, sau khi tiếc nuối nhìn đồ đạc trên quầy hàng, bèn nhanh chóng gọi người nhà trở về.

Ông Vương cũng chợt nhận ra, ông biết đan lát, nhà có nhiều rổ tre, có lẽ sẽ có người đến mua. Ông phải nhanh chóng trở về, nhưng trước khi về ông phải mua thêm một con gà.

Tô Lăng đưa cho ông một con gà đã làm sạch: "Về nhà ông nhớ rã đông trước."

Sau khi cảm ơn, ông Vương rời đi, không ít người dõi theo con gà béo mà không thể rời mắt.

Con gà ấy... nhìn ngon quá.

Tô Lăng nhân cơ hội giới thiệu thịt ức gà và cánh gà, thành công bán thêm được vài đơn hàng.

"Bà chủ, cửa hàng của cô, người ngoài làng có thể đến mua không? Tuyết cũng thu của họ chứ?" Dương Đào lo lắng hỏi.

Cô ấy là người từ nơi khác gả về làng Đại Vương, giờ làng có cửa hàng tạp hóa và thu mua tuyết, chắc chắn không ai lo đói nữa, nhưng người nhà cô thì sao?

Dương Đào vừa hỏi xong, trong cửa hàng bỗng trở nên yên lặng.

Người ngoài làng cũng đến, thì còn chỗ cho người trong làng không?

Một số người bắt đầu không vui.

Tô Lăng lập tức lên tiếng: "Tôi hy vọng càng nhiều người đến mua hàng càng tốt, tôi thu mua tuyết càng nhiều càng tốt, không giới hạn, mùa đông qua là tôi sẽ ngừng thu mua."

Vừa nghe Tô Lăng nói vậy, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vẫn có người nói: "Người ngoài làng không được động vào tuyết của làng chúng ta, không được, tôi phải đi tìm trưởng thôn."

Trưởng thôn đã tập hợp mọi người để mở cuộc họp lớn, chuẩn bị phân chia khu vực thu tuyết cho từng nhà, thậm chí cả trên núi và khu tập thể của đám thanh niên trí thức cũng không bị bỏ qua.

Dương Đào cùng chồng mình liếc mắt nhìn nhau, sau đó họ mua hai cân ngô rồi rời đi, họ phải mau về báo tin cho người thân.

Rất nhanh, cửa hàng trở nên vắng vẻ, hôm nay cũng không có nhiều khách hàng mới.

Tô Lăng sắp xếp lại đồ đạc trong cửa hàng, làm cho cửa hàng tạp hóa nhỏ trở nên gọn gàng và đầy đủ hơn.

"Cần phải để họ kiếm được tiền trước, chúng ta mới kiếm được tiền."

Tô Lăng ngồi xuống, suy nghĩ xem trưa nay nên ăn gì.