Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiệm Tạp Hóa Kỳ Diệu: Giao Dịch Vạn Giới

Chương 15: Vương Chiêu Đệ sống lại !!!

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Đau quá—"

Đồ khốn kiếp, chắc chắn ông ta lại lấy trộm tiền của cô đi đánh bạc rồi.

Cô vất vả làm lụng cả tháng trời mới dành dụm được chút ít, tiền thuốc cho con lại...

Vương Chiêu Đệ đột nhiên mở mắt, nhìn thấy rơm rạ dính máu trước mắt, cô chậm rãi bò dậy, rồi quay đầu nhìn căn bếp nhỏ.

Cô đã sống lại rồi sao?

Năm cô chín tuổi, cô từng bị ngã một lần, từ đó trên trán cô để lại một vết sẹo, và ba mẹ tàn nhẫn của cô chẳng thèm quan tâm, để mặc cô tự lo liệu.

Cô vẫn nhớ mẹ mình đã nói, "Thật tiếc quá, nếu chết thì còn có thể gả đi được." [1]

[1] Người nói muốn ám chỉ rằng đứa trẻ chẳng có giá trị gì trong mắt họ, đến mức nếu đứa trẻ này chết đi thì họ cũng chẳng thấy tiếc

Toàn thân Vương Chiêu Đệ run rẩy, vịn vào mép nồi nhìn vào bên trong.

Trong nồi chỉ còn lại một lớp nước gạo mỏng dưới đáy, chỉ đủ để làm ướt miệng, nhưng cô vẫn múc ra uống.

Uống xong chút nước gạo, Vương Chiêu Đệ hoàn toàn tỉnh táo.

Cô thực sự đã sống lại, quay về những ngày tháng ác mộng của tuổi thơ.

"Thật tiếc quá, không chết được, nếu chết thì còn có thể gả đi được." Lưu Quế Hoa bước vào, nhìn cô một cái, "Đừng lề mề, mau ra giặt quần áo đi."

Nói xong, Lưu Quế Hoa liền rời đi.

Vương Chiêu Đệ nhìn đôi tay sưng tấy của mình, cố kìm nước mắt, thậm chí không thể phản kháng.

Cô quá yếu, không có tiền, không thể sống nổi, cô chỉ có thể nhẫn nhịn.

Nhưng, tương lai vẫn còn cơ hội.

Bước đầu tiên cô phải làm bây giờ là cố gắng học hành, bất kể ba mẹ có đánh đập cô như thế nào, cô nhất định phải đi học. Cô đã nếm đủ khổ sở của việc làm người mù chữ rồi.

Vương Chiêu Đệ lau khô nước mắt, nhưng... trong kiếp trước, làng này có cửa hàng tạp hóa không nhỉ?

***

Tô Lăng nhìn Hoa Hoa: "Vậy là bây giờ lại có thêm một nữ chính nữa sao?"

Hoa Hoa gật đầu: "Tôi vừa kiểm tra xong, là nữ chính trong một tiểu thuyết về nữ phụ trọng sinh, tên là Vương Chiêu Đệ. Vương Chiêu Đệ chăm chỉ học tập, nắm bắt cơ hội, sử dụng trí nhớ của người sống ở kiếp trước và cuối cùng trở thành người giàu nhất làng."

Tô Lăng gật đầu, không sao, chỉ là thêm một nữ chính thôi mà.

Hoa Hoa tiếp tục: "Nhưng nữ chính của tiểu thuyết cá koi là đối trọng với nữ phụ trọng sinh này, tức là Vương Bảo Châu và Vương Chiêu Đệ, tương đương với việc tình huống của hai người hoàn toàn đảo ngược trong hai kiếp.

Kiếp thứ nhất, Vương Bảo Châu gặp vận may như cá koi, nữ phụ đố kỵ và có kết cục thảm hại.

Kiếp thứ hai, Vương Chiêu Đệ trọng sinh, vận may của Vương Bảo Châu biến thành việc chiếm đoạt vận mệnh của người khác, trở thành nữ phụ ác độc, và kết cục cũng thảm hại."

Tô Lăng: "... Theo quy luật này, chẳng lẽ nam nữ chính của tiểu thuyết tình yêu cũng sẽ có thêm một đối trọng nữa sao?"

Hoa Hoa: "Tôi cũng không rõ nữa, mà không biết nó có ảnh hưởng đến việc chúng ta tích lũy năng lượng không. Năng lượng cần sự phát triển của cốt truyện theo hướng tích cực thì mới sản sinh ra được."

Tô Lăng: Việc kinh doanh ngày càng khó khăn...

***

Hôm sau.

Tô Lăng dậy từ sáng sớm chia lại các khu trong tiệm và tìm vị trí đặt tủ đông lạnh, đồng thời cho thịt vào đó.

Khi xếp gà đông lạnh, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi mua thêm thịt ức gà và cánh gà đông lạnh, giá sẽ rẻ hơn một chút.

Thịt ba chỉ vì cô chọn loại hơi mỡ, chắc chắn sẽ bán chạy, vì nhà ai cũng cần mỡ để nấu ăn.

Ăn thịt dê cuốn mùa đông là ấm bụng nhất, đợi sau này có thêm khu vực rau củ, cô sẽ nhập thêm củ cải trắng, chắc chắn cũng sẽ bán chạy.

Dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, Tô Lăng nhìn đồng hồ trên màn hình, đúng bảy giờ cô mở cửa hàng.

Từ khi đến đây, cô ngủ sớm dậy sớm, lịch sinh hoạt đã trở lại bình thường.

"Đinh Đinh —"

Một ông lão khoác áo kín mít, lưng còng bước vào.

Ông lão nhìn Tô Lăng đứng phía sau quầy hàng, thấy cô không tỏ ra bất kỳ sự khinh thường nào, bèn lặng lẽ bước lên trước.

"Bà chủ, cô có thu mua đồ không?"

Giọng ông lão khàn khàn, nói ra toàn là hơi thở, cổ họng như đã trải qua phẫu thuật cắt thanh quản.

"Cụ ơi, tôi phải xem đó là món đồ gì trước rồi mới quyết định có thu mua hay không." Tô Lăng nói.

Ông lão lấy từ túi áo ngoài ra một chiếc đồng hồ rồi đưa cho cô.
« Chương TrướcChương Tiếp »