Chương 10: Làng ta có tiệm tạp hóa sao ?!

Vương Quốc Khánh với cái bụng ấm áp, đeo giỏ tre và bắt đầu lên núi.

Trong giỏ là một phần cháo được bọc bằng chiếc chăn nhỏ, để khi mang lên có thể cho họ ăn, giúp ấm bụng.

Ngoài Vương Quốc Khánh, còn nhiều người khác cũng lên núi, bây giờ trong làng có tiệm tạp hóa rồi, họ không còn phải liều lĩnh như trước nữa.

Trên núi sâu, mặt Lão Vương lạnh cứng, mắt không mở nổi, đầy vẻ lo lắng.

Tuyết phủ kín núi, lớp tuyết dày đến mức che phủ cả thân cây.

Nhìn lên chỉ thấy toàn một màu trắng xóa.

Người thợ săn giàu kinh nghiệm như Vương Đại Hổ dựa vào những cây trụi lá mà tìm ra con đường leo núi thường ngày.

Nhưng đi mãi, đừng nói đến cửa hang, ngay cả một con chuột cũng không thấy đâu, mọi người bắt đầu hoảng sợ, cuối cùng không còn cách nào khác, họ đành đi sâu hơn vào trong núi.

Mỗi bước chân đều lún sâu, họ phải nắm tay nhau để không bị lún xuống tuyết, nhưng vẫn chẳng tìm thấy gì.

Thợ săn Vương Đại Hổ giơ tay ra hiệu mọi người dừng lại.

“Không thể đi tiếp được nữa, phía trước là đoạn núi dốc, quá nguy hiểm.”

Mọi người nhìn nhau, thở dài ngao ngán.

Không tìm được thức ăn thì làm sao đây, mọi người sẽ chết đói mất, người già và trẻ em ở nhà làm sao mà chịu đựng nổi.

“Thử tìm thêm lần nữa đi.”

“Đi thêm một đoạn nữa, nếu không có thì về nhà thôi.”

“Đúng, đi thêm đoạn nữa.”

“Không được, nguy hiểm lắm.”

Vương Đại Hổ cũng khó xử, nhưng ông không còn cách nào khác, thật sự không dám tiến sâu thêm nữa.

Vương Bảo Quốc đột nhiên đứng thẳng lưng, nhìn xung quanh: “Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?”

Vương Tòng Binh cũng nhanh chóng lắng nghe.

Vương Đại Hổ là thợ săn, tai thính hơn người thường, ngay lập tức ông xác định được hướng: “Là bên đó, đúng hướng chúng ta đang xuống núi.”

“Có lẽ là người trong làng, người làng lên tìm chúng ta sao? Còn chưa đến trưa mà.”

“Hay là đường thông rồi, có thể đến thị trấn mua lương thực?”

“Có khi nào là thật không!”

“Đi đi đi, chúng ta quay về.”

Vương Đại Hổ vội vàng lên tiếng: “Mọi người đừng đi lung tung, theo sát tôi đi chậm lại, tuyết rơi nhiều đã lấp hết đường lên núi rồi, cẩn thận một chút.”

Mọi người lập tức nghe theo, đi theo Vương Đại Hổ chầm chậm quay lại.

Lão Vương cahu mày, thở dài: “Không tìm được gì thì làm sao bây giờ.”

Nước mắt trào ra trong mắt Vương Bảo Quốc, anh đau xót: “Có lẽ Cẩu Đản không có duyên với nhà ta rồi.”

Vương Tòng Binh cũng buồn bã, vỗ vai anh trai: “Hay là để em qua hỏi nhà bố vợ em xem sao?”

Vương Bảo Quốc vừa khóc vừa lắc đầu: “Không được, nhà em dâu cũng không khá hơn nhà ta là mấy, sao có thể làm phiền họ.”

Lúc này, âm thanh càng lúc càng rõ ràng, dần dần lọt vào tai mọi người.

“Cha! Bác cả!”

“Anh cả, anh hai!”

“Cậu cả, mợ cả!”

Vương Tòng Binh lắng nghe kỹ hơn, ngập ngừng nói: “Có phải là Quốc Khánh không?”

Vương Bảo Quốc gật đầu: “Hình như đúng là Quốc Khánh.”

Vương Đại Hổ dẫn mọi người tiếp tục xuống núi, khi nhìn thấy bóng người, cả hai bên đều tăng tốc bước chân.

Những người đến đều mang theo một chiếc giỏ tre nhỏ trên lưng, khi đến gần, tất cả đều nói chuyện rôm rả.

Vương Đại Hổ nhìn các trưởng bối trong tộc, rồi mở miệng hỏi: “Có phải tôi bị lạnh đến lú lẫn rồi không, họ nói là làng ta mới mở một tiệm tạp hóa?”

“Nói là mở một tiệm bán gạo?”

Vương Quốc Khánh mở to mắt, hớn hở nói: “Còn có bột mì nữa, nhưng đắt lắm, năm hào một cân.”

“Tôi đã nhìn thấy bột mì ở đó rồi, trắng như tuyết.”

“Chắc chắn làm bánh bao sẽ ngon lắm.”

“Tôi muốn ăn há cảo.”

......

Lão Vương nắm chặt lấy Vương Quốc Khánh: “Nhà đã mua được gạo, chắc chắn là mua được chứ? Gạo thật sao?”

“Thật đấy, cha!”

Vương Quốc Khánh lấy cháo trắng ra, đưa cho lão Vương: “Cha, cháo này mẹ bảo chia đều cho ba người uống, để có sức mà xuống núi, về nhà rồi uống thêm, nồi cháo còn đang nóng.”

Mọi người đồng loạt nhìn vào chiếc hộp cơm nhôm, khó khăn nuốt nước miếng.

Cháo trắng!

Lão Vương mở hộp cơm ra trước ánh mắt chăm chú của mọi người, để lộ hộp cháo trắng vẫn còn tỏa khói, đặc sánh.

Vương Bảo Quốc: “Cha, cha uống trước đi.”

Lão Vương không từ chối, uống một ngụm, lập tức tinh thần phấn chấn hẳn lên.

“Cháo thật, là cháo trắng thật! Sống rồi, chúng ta sống rồi!”

Lão Vương uống thêm một ngụm rồi đưa cho Vương Bảo Quốc.

Vương Bảo Quốc uống một ngụm rồi đưa cho em trai, Vương Tòng Binh lại đưa lại cho Lão Vương.

Những người khác thấy vậy, ánh mắt lập tức chuyển về phía những chiếc giỏ tre, quả nhiên, đều là cháo.

Chỉ là cháo của một số người có dầu mỡ và đặc sánh, một số khác thì chỉ là nước trong, chỉ tốt hơn sáng sớm một chút, nhưng cũng đủ rồi, có cái gì để ăn là sống được.

Còn những người không có gì cả, hoặc là gia đình họ không đi mua, hoặc là họ không quản lý được tiền bạc trong nhà.

Lúc này, trưởng thôn giơ tay gọi mọi người: “Đi thôi, khi xuống núi chúng ta ghé qua tiệm xem thử, ai có tiền thì mua gạo, nhà nào hết gạo thì nhớ mua thêm. Làng Đại Vương chúng ta gặp được người tốt rồi!”