Chương 39

Buổi tối ngủ không ngon, sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Như Như vác đôi mắt thâm quầng ra khỏi cửa đưa hoa.

Lúc nhìn thấy người mở cửa là dì Châu, cô hơi thở phào. Lúc này nếu để cô đối mặt với Từ Dẫn Châu, cô nhất định sẽ không khống chế được cảm xúc của mình. Có lẽ vì trên người có linh khí, cảm xúc đối với sinh mệnh trôi đi của cô so với người bình thường càng sâu, cho dù là người hoàn toàn không liên quan mất đi, cô cũng sẽ khó chịu. Huống hồ một anh chàng đẹp trai đau ốm như Từ Dẫn Châu này, càng khiến người ta yêu mến.

“Dì Châu, anh Từ gần đây sức khỏe thế nào?” Thẩm Như Như không nhịn được nghe ngóng với dì Châu.

Nụ cười trên mặt dì Châu nhạt dần, khóe miệng kéo thẳng, thở dài một hơi: “Càng lúc càng kém, hôm qua trở về cứ ho mãi, suýt nữa bị sốc.”

Nghiêm trọng vậy à! Thẩm Như Như trợn tròn mắt: “Nếu đã nghiêm trọng như vậy, tại sao không tìm bác sĩ tốt để chữa trị?”

Nhà họ Từ của cải dư dả như vậy, không thể nào thiếu chút tiền chữa bệnh này.

Dì Châu lắc đầu: “Thiếu gia không bằng lòng, lão gia cũng mặc kệ, nên cứ dây dưa như vậy.”

Thẩm Như Như sững sờ một lúc, đã hiểu ra. Từ Dẫn Châu hẳn là rất rõ ràng về tình trạng sức khỏe của mình, biết khám bác sĩ tác dụng không lớn, cho nên dứt khoát từ bỏ sao……

Đêm khuya, Thẩm Như Như tựa vào đầu giường lật xem điển tích đạo gia, tìm kiếm tư liệu văn hiến về cơ thể thiên sát.

Nhưng có lẽ vì thể chất này thực sự quá hiếm thấy, lật tìm cả buổi tối, cô đều không tìm được chút thông tin nào.

Kim giờ không để ý đã vạch đến mười hai giờ, Thẩm Như Như dần thấy buồn ngủ, cô đặt sách xuống tắt đèn đầu giường chuẩn bị đi ngủ. Lúc này, một hồi tiếng gõ cửa từ cửa lớn bên ngoài truyền tới.

Lại có khách hàng đến.

Thẩm Như Như đành chịu thở dài một tiếng, ngồi dậy đi mở cửa: “Tới đây.”

Lúc đẩy cửa ra nhìn thấy khách tới, cô không khỏi nhướng mày, rất ngạc nhiên: “Hai người……”

A Quý dắt Tiểu Phù đi vào cửa lớn của Kính Hoa Duyên, cười hớn hở giới thiệu: “Bà chủ Thẩm, đây là bạn gái tôi, tên là Tiểu Phù. Cô ấy rất thích lọ kem dưỡng kia, cứ bắt tôi phải dẫn đến chỗ cô xem thử.”

Vẻ ngoài của Tiểu Phù có những đặc trưng không phải người rất rõ ràng, không chỉ là vết siết nhức mắt trên cổ, mà còn sắc mặt tái nhợt và nửa khúc lưỡi thò ra ngoài miệng. Có điều tuy cô ấy nhìn có chút dọa người, trên thực tế dường như là một cô gái thẹn thùng hướng nội, cứ mãi cúi đầu, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ.

“Bà chủ Thẩm, cảm ơn cô mua kem dưỡng cổ giúp tôi.”

Thẩm Như Như lộ ra biểu cảm đã hiểu, quỷ độc thân cuối cùng đã thành công thoát ế. Cô lặng lẽ nháy mắt với A Quý, trêu chọc: “Không cần cảm ơn, tôi cũng coi như được làm bà mai một lần, có chuyện tốt nhớ mời tôi ăn kẹo mừng là được.”

Tiểu Phù ngước mắt nhìn lướt cô một cái, sau đó không biết lấy từ đâu ra một cái hộp giấy nhỏ màu đỏ, cộng thêm một tấm thiệp cưới, đưa cho cô, nhỏ giọng nói: “Chuẩn bị cho cô rồi đây.”

“Nhanh vậy sao?!” Thẩm Như Như kinh ngạc, cô chỉ thuận miệng nói vậy, không ngờ thật sự có. Thời gian từ lúc A Quý mua kem dưỡng cũng không bao lâu, tiến độ này sao lại như ngồi tên lửa vậy chứ.

A Quý ôm vai Tiểu Phù, mặt đầy hạnh phúc: “Chúng tôi đều là quỷ, không có nhiều chú trọng như dương gian, cũng không có nhiều băn khoăn như vậy, yêu thích lẫn nhau thì cứ ở cạnh nhau thôi.