Chương 37

“Còn đầy ra đấy.” Thẩm Như Như vào nhà lấy cho ông ta: “Ông muốn mấy cái?”

Người đàn ông trung niên thở hồng hộc theo vào, cảm nhận được hơi mát trong phòng lập tức thoải mái thở dài, nhếch miệng cười nói: “Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu!”

Động tác trong tay Thẩm Như Như dừng lại, nhướng mày: “Chú à, chú là bạn của Lâm Hạo?”

Người đàn ông trung niên hơi xấu hổ cười cười: “Tôi là anh họ nó.”

Anh họ? Hai anh em tuổi tác cách nhau thế này có hơi lớn rồi nhỉ……

Nhắc tới cái người tên Lâm Hạo này, người của cả trấn Mộ Nguyên đều biết. Là người yêu thích thám hiểm có tiếng, tuổi còn trẻ đã không chịu đọc sách cũng không đi làm, tốt nghiệp cấp ba xong liền bỏ học chạy khắp trời nam đất bắc, nói là thử thách đủ loại vận động mạo hiểm. Cha anh ta là tổng giám đốc của một công ty lớn duy nhất ở trấn Mộ Nguyên, hai năm trước đã bị anh ta chọc tức đến mức đột quỵ nằm liệt giường, muốn cắt đứt quan hệ cha con với anh ta. Chuyện này lúc ấy làm ầm ĩ cả lên, trở thành tin tức sốt dẻo nhất trong năm của trấn Mộ Nguyên.

Cha đã tức giận đến ngã bệnh, con trai đương nhiên không thể coi như không thấy, Lâm Hạo lúc đó liền ngoan ngoãn trở về công ty gia đình để đi làm, học tập kiến thức quản lý, bất đắc dĩ bắt đầu cuộc sống văn phòng. Có điều anh ta căn bản không có năng lực trong chuyện này, làm chưa được nửa năm đã không ngồi yên nổi, tật cũ tái phát, tìm mọi cách chạy ra ngoài. Cha anh ta hoàn toàn thất vọng, dứt khoát giao công ty cho người có chuyên môn thuê ngoài để quản lý, mặc kệ anh ta, để anh ta tự sinh tự diệt.

Không ngờ Lâm Hạo thật sự làm ra được chút tên tuổi ——

Anh ta không chỉ trở thành người nổi tiếng trên các trang video truyền thông nước ngoài, còn được mời đóng vai chính trong một bộ phim phiêu lưu về leo núi tuyết, trở thành người nổi tiếng trong giới mạo hiểm.

Nhưng anh ta cũng vì vậy mà phải trả giá.

Hai chân của anh ta bị thương trong quá trình quay phim, gây ra tổn hại nghiêm trọng, sau khi quay phim kết thúc, anh ta cũng không thể nào tiến hành bất cứ hoạt động thám hiểm và vận động mạo hiểm nào nữa. Trên một mức độ nào đó mà nói, anh ta cũng coi như gặp báo ứng rồi. Ban đầu chọc cho cha mình nằm liệt, giờ mình cũng trở thành nửa người tàn tật.

Lâm Hạo hiện giờ thành thật ở trong công ty nhà mình làm một chức quản lý nhỏ, lượng vận động lớn nhất mỗi ngày chính là dạo bộ sau bữa cơm.

Sở dĩ Thẩm Như Như quen biết Lâm Hạo, chính là vì anh ta ăn xong dạo bộ dạo đến tận Kính Hoa Duyên. Lúc ấy Lâm Hạo vào cửa hàng ngắm hoa, cảm thấy không khí trong cửa hàng vô cùng mát mẻ, tiếp đó phát hiện trên kệ hoa dán không ít bùa, liền nghe ngóng với Thẩm Như Như, sau đó mua một lá bùa mát mẻ.

Lúc anh ta mua xong ra khỏi cửa, dì Phan hàng xóm vừa hay nhìn thấy, cho nên tám chuyện với Thẩm Như Như một hồi.

Lâm Hạo cho đến hiện tại là khách hàng đầu tiên cũng như duy nhất đã mua bùa mát mẻ, cho nên vừa nghe thấy người đàn ông trung niên nhằm thẳng vào bùa mát mẻ mà tới, Thẩm Như Như liền đoán ra là có liên quan tới Lâm Hạo, cô đầy bụng thắc mắc: “Ông mua nhiều vậy để làm gì?”

Lý Mạnh Huy cũng không giấu giếm, thoải mái nói: “Có một hoạt động, phải đi tới sa mạc Tây Bắc một vòng, chỗ đó nóng, mua ít bùa mát mẻ hạ nhiệt độ.”