Cảm giác có thể thức dậy trước cả đồng hồ báo thức là cảm giác vô cùng yên tâm, mất mấy phút để lấy lại tinh thần, Tiêu Tinh Phi và Mộng Mộng đang ngồi đọc kịch bản ở đầu khác của sofa.
Khương Tư ngáp một cái rồi ấn tắt đồng hồ báo thức đến giờ mới vang lên, cúi đầu nhìn qua tên của kịch bản - Lam Sơn lệnh.
Là một bộ phim cổ trang được chế tác lớn, Tiêu Tinh Phi nhận được vai nam ba.
To gan lớn mật yêu phải người phụ nữ của nam chính, lúc gặp phải nguy hiểm đã từ bỏ tình cảm của mình để bảo vệ nữ chính. Lúc người này quay về thì nữ chính đã là vợ người ta vậy nên đã âm thầm rời đi, thành toàn cho cả hai.
“Chẳng phải cậu không định nhận sao?”
Cô vừa nói vừa ngồi dậy, mái tóc dài đến eo lại một lần nữa được quấn lên bằng chiếc kẹp răng thưa màu hổ phách, để lộ cần cổ thon nhỏ trắng phát sáng. Làn da trắng sứ cùng đôi môi đỏ mọng khiến Mộng Mộng nhất thời hơi ngẩn ngơ.
Cô ấy lẩm bẩm: “Chị Tư cũng debut đi.”
Một tài nữ kiều diễm, chân dài eo thon, hình tượng trong sáng lạnh lùng sừng sững không đổ!
Ngay cả từ ngữ cổ vũ cô ấy cùng đã nghĩ xong rồi!
Khương Tư không tiếp lời, chỉ nhìn cô ấy bằng vẻ mặt vô cảm.
Cô debut ư? Thế thì mấy tay phóng viên kia sẽ viết thế nào?
Khương Chí Quốc sát hại ảnh hậu Đỗ Nhược chỉ để trải đường cho con gái mình tiến vào giới giải trí.
Đúng là một bộ phim cẩu huyết.
Cô thì chẳng sao, quan trọng là có người dám hâm mộ cô không?
Dù Tiêu Tinh Phi không rành sự đời nhưng không hề ngu ngốc, ngay lập tức cũng nghĩ đến vấn đề này.
Cậu ta chuyển chủ đề một cách tự nhiên: “Đọc kỹ lại thấy cũng không tệ lắm.”
Tình tiết không lê thê, chỗ nào cũng có dấu hiệu báo trước đoạn sau, quan trọng là người tham gia bộ phim toàn là các vị đàn anh có thâm niên trong nghề.
Thế hệ của bọn họ đã trải qua cả thời đại này, từng vấp phải mưa to gió lớn dữ dội, giống như sống trong giới phim ảnh này vậy.
Chỉ cần đứng trước máy ảnh, họ chính là linh hồn có nhiều mặt nhất.
Vì thế họ không quan trọng vấn đề vai diễn của mình có được khán giả yêu thích hay không, một diễn viên giỏi cần dũng cảm thách thức giới hạn của mình.
Dù là vai diễn gì, nắm bắt được bản chất của nhân vật, khắc họa ra được cảm giác dưới ngòi bút của tác giả một cách tinh tế mới là điều quan trọng nhất.
Cậu cần phải trau dồi rèn luyện, cần phải tích lũy kinh nghiệm nhiều hơn.
Quyển kịch bản trong tay đã được gạch mấy dòng đánh dấu đỏ vàng xanh tím.
Tiếng “loạt soạt” vang lên mỗi khi lật trang, chiếc bút trong tay viết viết gạch gạch, nghiêm túc và chuyên chú.
Buổi chiều tĩnh lặng, cậu thiếu niên ung dung nắm lấy tương lai của mình, chút tiếc nuối cũng thoáng chốc được lấp đầy.
Không muốn làm phiền cậu, Khương Tư cầm bật lửa đi đến bên cửa sổ.
Một tiếng “Tạch” vang lên, ngọn lửa đỏ cam lóe lên ở đầu bật lửa.
Trong mạch suy nghĩ, tựa như cô có thể xuyên ngọn khói mờ bốc lên từ điếu thuốc bạc hà nhìn thấy hai người thời niên thiếu.
Họ ngồi ở nơi có tiếng ve kêu inh ỏi, ngắm đom đóm trong mùa hạ, chia sẻ một miếng bánh kem, nói chuyện trên trời dưới bể.
Lúc ấy, vạn vật sinh sôi, họ vẫn ôm một trái tim ngây ngô, chưa được sự đời mài giũa, có một hoài bão êm ả đầy tươi đẹp, sống một cách hôn nhiên vô tư, vui vẻ tung tăng.
Nhìn lại lúc này.
Thói đời hỗn loạn, tiếng hét lạc giọng kiệt sức trong vực sâu, người đời chẳng ai chân thành, chỉ biết cười nhạo những trái tim nhiệt huyết.
Khói thuốc đã tan hết, cảm giác nóng rực ở giữa ngón tay dần rõ ràng hơn.
Có khoảnh khắc Khương Tư rất nhớ ráng chiều và hoàng hôn trên ban công ở nhà cũ, dưới bóng cây loang lổ ảnh nắng vào ngày hè, cô gái mười tám tuổi ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói chang.
Nhưng cuối cùng cũng chẳng thể quay lại nữa.
Hai người trẻ tuổi trong quá khứ cuối cùng cũng đã trưởng thành, trở thành người dũng cảm.
Hi vọng chúng ta đều có thể giẫm tan sự mơ hồ tăm tối, hướng về ánh sáng. Hi vọng em thực hiện được ước mơ được vây xung quanh bởi hoa tươi và tiếng người.
…
Khi Khương Tư dập tắt tàn thuốc thì điện thoại trong phòng vang lên.
Khương Tư mang cơ thể đầy mùi khói bạc hà thoang thoảng quay lại, Tiêu Tinh Phi hơi nhíu mày.
Người gọi điện đến là biên đạo mà cô mới quen biết khi đưa Tiêu Tinh Phi đi tham gia một chương trình vào mấy ngày trước, họ Điền tên Dật.
Anh ta nói tối nay có một bữa tiệc, hỏi Khương Tư có hứng thú tham gia không.
Đối với một người được gọi là người đại diện của nghệ sĩ, hoạt động xã giao cũng là một phần của công việc.
Bữa tiệc như thế này này đa phần là để mở rộng phát triển mối quan hệ là chính, ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là ăn cùng với ai.
Một đám người không mấy thân thiết ngồi chung một bàn, ra sức khoe khoang năng lực của mình.
Chẳng hạn nghệ sĩ mình đang dẫn dắt là ai, có những mối quan hệ đường dây nào mà người khác không thể với tới, tài nguyên ra làm sao.
Sau khi làm quen một vòng, cảm thấy có thể dùng được thì kết bạn tốt, cùng chia sẻ tài nguyên, cần gì thì tự lấy cái đó.
“Tối tôi ra ngoài ăn cơm.” Sau khi nhận lời Điền Dật, Khương Tư bỏ diện thoại xuống, phủi tàn thuốc rơi trên tay áo mình.
Tiêu Tinh Phi bỏ kịch bản xuống, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt hiện ra chút bất mãn: “Thẩm Độ để mặc cho chị hút thuốc à?”
Đang yên đang lành tự nhiên nhắc đến cái tên này làm gì cơ chứ, làm cho trái tim của cô lại khẽ run lên.
“Anh ta quản nổi chắc?” Nghĩ đến chuyện người đàn ông xấu xa kiêu ngạo kia thật sự không chủ động liên lạc với mình, giọng điệu của Khương Tư có vẻ không mấy tốt lành.
Tiêu Tinh Phi khẽ xùy một tiếng.
“Cũng chẳng biết ai uống rượu vào, rồi đến nửa đêm dậy ôm gối xong sướt mướt hỏi một câu, Thẩm Độ, anh có nhớ em không?”
“Đồ khốn! Tại sao không gọi điện thoại cho em cơ chứ?”
Không hổ danh là người được đào tạo chuyên nghiệp, bóp giọng diễn lại cảnh tượng xấu hổ của Khương Tư vô cùng nhuần nhuyễn, ngay cả những động tác nhỏ đi kèm như chống nạnh mắng người cũng được thể hiện ra.
Mặc dù dáng người Khương Tư không thấp, nhưng Thẩm Độ cao một mét tám bảy, lúc cãi nhau phải ngẩng đầu lên.
“Im miệng!” Quả cam to nhất trong đĩa bay ra từ tay Khương Tư, người bị ném né kịp thời, quay đầu lại tố cáo: “Chị ném hỏng mặt thì em lên hình kiểu gì, đồ độc ác!”
“Còn làm mấy trò gợi đòn nữa thì chị đây quăng dao đấy.” Khương Tư “độc ác” cầm túi đi ra ngoài. Cô phải quay lại căn hộ của mình để thay đôi giày, vì hôm nay không có lịch trình nên cô đã đi đôi giày sandal đế bằng.
Mũi vuông, kẻ caro nhỏ, còn có chiếc nơ bướm nho nhỏ nữa chứ.
Khí thế không đủ mạnh mẽ, không thể lấn át đám xấu xa đó.
Đi ra đến cửa, cô vẫn không quên dặn dò với “quan tâm”: “Đừng quên chống đẩy hai trăm cái đấy.”
Tiêu Tinh Phi câm nín, cậu ta muốn thay người quản lý.