Đồng lão gia tử nói xong, Đồng Thất hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Lão gia tử thở dài, nói: “Thôi, có một số việc…...con cũng đã nên biết. Ông nội không thể đem con làm đứa trẻ mãi được.” Đồng Thất cắn môi dưới, sau đó lấy một chiếc ghế qua đặt ở bên cạnh lão gia tử, ngồi xuống, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi.” Lão gia tử lắc đầu cười, sau đó nói: “Trước khi Quân nhi sinh ra, có rất nhiều dấu hiệu đều cho thấy sau này nó sẽ là kỳ tài trăm năm hiếm có, lúc ấy cả nhà mọi người thật cao hứng, thậm chí ngay cả việc nó trở thành gia chủ đều đã được định trước.” “Nhưng là đứa nhỏ kia sau khi sinh ra cũng không có biểu hiện một chút dao động năng lực nào, ông nội nó không tin, tìm người đoán mệnh cho Quân nhi, kết quả ra được là đứa nhỏ này không có khả năng tạo được kì tích gì ở trên thuật pháp, càng đừng nói đến việc kế thừa Đồng gia, nó chỉ có thể được tính là con cháu trong một chi thứ thôi.” “Lúc ấy ông cố nội thay đổi sắc mặt, đạp cửa bỏ đi. Bà nội con ở một bên ôm cha con khóc, ta nhìn vào khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn của Quân nhi, như thế nào cũng không thể nhẫn tâm được liền buông tha cho nó. Ta cuối cùng lại nghĩ a, có lẽ Quân nhi không có thiên phú gì, nhưng nói thế nào cũng là con ta, dù có kém thì cũng mạnh hơn so với con cái của chi thứ đi?” “Khi đó Quân nhi còn quá nhỏ, không có cách nào rèn luyện được, ta liền cùng bà nội của con dùng dược dưỡng trước, hy vọng có thể làm cho gân cốt của nó tốt hơn một chút. Đáng tiếc thân thể bà nội con không tốt, đến khi cha con lên bốn tuổi, bà nội con liền ra đi. Ta lập tức không còn tâm tình đi quản cha con, cứ như vậy thả nó vài năm. Vài năm kia……là ta sai, tổng cảm thấy nó hại chết bà nội con. Chờ đến khi ta nghĩ thống suốt rồi, cha của con cũng đã đến tuổi đến trường, lúc này ông nội mới đi dạy cha con thuật pháp.” Nói tới đây, lão gia tử hơi cười khổ.
“Nhưng con sẽ vĩnh viễn không thể lý giải được loại cảm giác đấm vào bông này, dựa theo cách ngôn mà nói, chính là cha con không hiểu được, tuy rằng dạy đến đâu có thể lý giải đến đấy, nhưng chính là không dùng được.” “Dạy đến một năm nọ, ông nội liền chết tâm, ông thật sự không biết phải đi đối mặt với cha của con như thế nào, ông cố nôi của con liền đem một đứa nhỏ có thiên phú cực cao của chi thứ làm con thừa tự trên danh nghĩa của ta, ông nội nhất thời hồ đồ, liền nhận đứa bé kia.” “Khi đó ông nội thật sự là thất vọng với cha con đến cực điểm, mười mấy năm……Tuy rằng mỗi tuần đều nghe người dưới báo cáo, nhưng ông nội cũng không có thăm qua nó. Thẳng đến khi có đám hỏi của một gia tộc, ông nội mới gọi cha con đến.” Lão gia tử thở dài một hơi, lão lệ tung hoành, lệ kia bao hàm cả áy náy thật sâu trước kia với đứa con của mình.
Lão gia tử nghẹn ngào một trận lại tiếp tục mở miệng: “Ông nội cho tìm cha con đến, mấy năm đó tuy rằng ta chưa từng quan tâm nó, nhưng dù cao trên phương diện cuộc sống cũng không khiến nó tủi thân, trong gia yến cũng thường xuyên nhìn thấy nó, mà khi ta cho người gọi nó đến, ông nội mới cảm giác được, đứa bé này đã lớn như vậy.” “Quân nhi luôn luôn nghe lời, ai ngờ được sau khi nghe lời nói của ta liền rất kiên định từ chối.
Dù sao cũng là con ruột của mình, ta không nghĩ tới nên vì gia tộc mà lợi dụng nói. Cô gái kia ta cũng đã gặp qua, điều kiện cũng không tệ, ai ngờ cha con thật sự là quyết tâm từ chối. Ông nội tính tình không tốt, cuối cùng đã xảy ra rất nhiều chuyện không thoải mái, Quân nhi đơn giản là rời khỏi Đồng gia. Cũng là từ khi nó rời khỏi Đồng gia, thanh danh dần dần truyền về, ta mới biết được kiến thức của nó ở trên thuật pháp đã đạt đến mức độ không người nào có thể với tới được. Lại qua một khoảng thời gian, cha con đột nhiên biến mất, lúc quay về liền mang theo con.” “Ta không biết vài năm kia đã xảy ra chuyện gì, khi Quân nhi quay về cả người rất tiều tụy, bộ dáng nó lúc nào cũng có vẻ rất lo lắng. Thậm chí còn không ở trong nhà nổi một ngày đã rời đi, trước khi đi viết một bức thư đưa cho hạ nhân, lưu lại một vật nói nếu trong vòng một năm nó không trở về thì cũng đừng tìm nó, sau đó viết lại ngày sinh tháng đẻ của con.” “Chờ đến khi ta quay về, cha con đã đi mất rồi. Khi đó con thậm chí còn chưa đầy tháng, ai cũng không biết mẹ của con là ai, nhưng linh lực trên người con khi đó……cũng đã vượt qua tất cả các đời gia chủ. Một năm sau Quân nhi không có trở về, có một buổi tối nọ ta nằm mơ, mơ thấy nó cả người đầy máu đứng trước mặt ta, mơ thấy nó nói Quân nhi bất hiếu, chỉ sợ không thể quay về Đồng gia. Mơ thấy nó xin ta đối xử thật tốt với con, nếu có một ngày con muốn đi tìm nó, liền đem thứ nó lưu lại giao cho con.” Nói xong, lão gia tử nhìn Đồng Thất thật sâu, nói: “Ông nội nghĩ phải thương con thật tốt, nhưng là nhìn thấy con liền nhớ đến Quân nhi, ông nội, ông nội không có cách nào không nhớ đến nó a. Ông nội biết con không thích thuật pháp, nhưng là ông nội không nhịn được, ông nội đã nghĩ, nếu Quân nhi có được một thân linh lực này của con, chỉ e là sẽ không phải vất vả như vậy, ông nội thật có lỗi với con a!” Đồng Thất trầm mặc, sau đó nói: “Ông nội, người thương Thất nhi, Thất nhi biết.” Những lời này của Thất nhi rốt cuộc cũng trở thành cây cỏ cuối cùng áp chết lạc đà, Đồng lão gia tử không kiềm được đau thương khóc thành tiếng, nước mắt vốn đã ướt đẫm, lão gia tử khóc xong liền xanh cả mặt, Bạch Yên ở bên ngoài tông cửa xông vào lấy ra một cái bình sứ đổ ra một viên thuốc nhét vào trong miệng lão gia tử.
Sau khi đỡ hơn, Bạch Dược ôm lấy lão gia tử đặt lên trên giường nằm thẳng, lão gia tử thở hồng hộc, Đồng Thất lần đầu tiên biết được thân thể luôn khỏe mạnh của ông nội mình đã muốn rách nát đến mức này.
Lão gia tử kéo tay Đồng Thất, thở hổn hển nói: “Thứ kia……thứ kia ở trong gương.” Sau khi nói xong thì thể lực chống đỡ không nổi ngất đi.
Đồng Thất nhanh chóng nắm lấy cổ tay của lão gia tử vận chuyển linh lực qua, một lát sau Đồng Thất buông tay ra, sắc mặt Đồng lão gia tử cũng khôi phục vẻ hồng hào.
Đồng Thất liếc mắt nhìn Bạch Yên cùng Bạch Dược, nói: “Đi ra ngoài nói.” Sau đó liền đi ra ngoài.
Bạch Yên nhìn Bạch Dược, thở dài, đi theo Đồng Thất ra ngoài.
Sắc trời đã biến đen, Đồng gia cũng không có ở trong thành phố lớn, cho nên Đồng Thất ngẩng đầu là có thể nhìn thấy không ít sao, Đồng Thất nói: “Bắt đầu từ khi nào?” Bạch Yên đáp: “Khi thiếu gia đi đến Anh Thi đạo thì thân thể lão gia đã không tốt, vài năm này……cũng không có trị hết được.” Trong mắt Đồng Thất nhìn không ra sáng tối, y nói: “Hiện tại cho ông uống thuốc gì?” Bạch Yên chần chừ một chút, sau đó nói: “Là thuốc do bác sĩ kê.” Đồng Thất lập tức nhíu mày, lão bác sĩ không phải là người Đồng gia, nhưng ở trong Đồng gia có địa vị rất cao, chẳng qua người này tính tình cổ quái, bệnh nhẹ sẽ không chịu chữa.
“Ông ấy nói như thế nào?” “Lão bác sĩ nói chỉ cần cảm xúc không có dao động lớn, sẽ không có vấn đề gì to tát. Hôm nay lão gia chắc hẳn là rất kích động.” Bạch Yên trả lời chi tiết.
“Ừ.” Đồng Thất gật đầu, nói: “Chiếu cố ông nội cho tốt. Ta……sẽ trở về.” Bạch Yên mạnh ngẩng đầu, nói: “Thất thiếu gia muốn đi?” Đồng Thất thản nhiên nói: “Ông nội gặp được cha, cũng sẽ rất cao hứng đi?” Bạch Yên không nói gì.
Đồng Thất trở về phòng liền khẩn cấp lấy ra Âm Dương quỷ kính, chỉ khi nào y giải quyết xong chuyện của mình, thì mới có thể hảo hảo đi chăm sóc Thẩm Trạch.
Đồng lão gia tử cũng không nói phải lấy thứ ở trong gương kia ra như thế nào, Đồng Thất suy tư, sau đó liền vận chuyển linh khí vào trong gương.
Âm Dương quỷ kính giống như một cái xoáy không đáy hấp thu linh lực của Đồng Thất, chỉ một lát sau trên đầu Đồng Thất liền tỏa ra khói trắng, sắc mặt trắng bệch, nhưng y cắn răng tiếp tục chuyển linh khí vào bên trong.
Đến khi Đồng Thất có cảm giác sức cùng lực kiệt thì phía dưới quần áo của y phát ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt – đó là Ngân tinh chi vũ cuối cùng bị Thẩm Trạch đặt ở trên giường trong tiệm quan tài.
Ngân tinh chi vũ tạo thành một cỗ lực lượng màu lam nhạt, lực lượng kia theo cổ tay Đồng Thất kéo dài đến ngón tay, cuối cùng rơi vào trong Âm Dương quỷ kính.
Âm Dương quỷ kính sau khi gặp được cỗ lực lượng này, mặt kính rốt cuộc sinh ra dao dộng, sau đó một cái hộp màu đen trồi lên từ mặt kính.
Đồng Thất thu tay lại, há miệng thở phì phì, sau đó không xác định lắm nhìn cái hộp kia.
Cái hộp kia bồng bềnh ở phía trên Âm Dương quỷ kính, xung quanh tỏa ra một vòng kim quang, Đồng Thất không biết có phải là y bị lỗi giác hay không – cái hộp kia hình như mang theo chút tiên khí.
Tiên khí ở trong mắt Đồng Thất cũng không phải là đặc biệt, trên người Nhâm Lê cũng mang theo loại hơi thở này, Chung Ly Hi vì nguyên nhân đặc biệt nên trên người ít nhiều cũng lây dính.
Chẳng qua tiên khí trên chiếc hộp này rất đặc biệt, Đồng Thất cảm thấy hình như y đã từng tiếp xúc với loại hương vị này.
Đồng Thất vươn tay, chiếc hộp tự động bay vào trong tay y, Âm Dương quỷ kính khôi phục lại bộ dáng bình thường, kim quang ở xung quanh hộp cũng không thấy.
Đồng Thất vốn định mở hộp ra, ai ngờ tìm nửa ngày cũng không thấy khe hở nào, kia giống như không phải một chiếc hộp mà là một mảnh gỗ đầy đủ.
Đồng Thất ẩn ẩn cảm giác được chiếc hộp này chính là đáp án cho tất cả những mê đề của Đồng Quân lưu lại.
Nhưng là thực đáng tiếc, Đồng Thất nghiên cứu cả đêm cũng không nghiên cứu được ra cách mở chiếc hộp này, lúc đi ăn cơm buổi sáng cũng giữ nguyên một bộ dáng mất hồn mất vía.
Đồng lão gia tử đã tỉnh lại, nhưng lão không đến ăn điểm tâm, cũng không có gọi Đồng Thất qua. Đồng Thất ngẫm nghĩ, vẫn là quay về viện của mình.
Cây anh đào trong viện lại nở hoa, trắng trắng mịn mịn, Đồng Thất nhớ lại nhiều năm trước, khung cảnh Đồng lão gia tử ôm y ngồi ở dưới tàng cây. Khi đó thân thể của Đồng lão gia tử còn kiện khang, lão thường xuyên ở sau buổi trưa ngồi ôm tiểu Đồng Thất, chậm rãi kể cho y đủ loại chuyện xưa.
Đồng Thất thở dài, đi đến trước cây anh đào sờ sờ thân cây, cây anh đào chậm rãi lay động, rắc xuống không ít cánh hoa anh đào lên vai Đồng Thất.
Đồng Thất cười cười, vuốt thân cây nói: “Ông nội nói vạn vật đều có linh hồn, ngươi đã ở nơi này thật lâu đi? Không biết là ngươi có linh thức của chính mình hay không.
Ánh mắt Đồng Thất có chút mơ hồ, y nói: “Ngươi cũng coi như là nhìn ta lớn lên……Nghe nói trước kia nơi này là chỗ ở của cha? Vậy ngươi có phải hay không cũng là nhìn cha lớn lên? Lại nói……nơi này cách chỗ ở của ông nội gần như vậy, ông nội thực ra là cũng rất thương cha đi?” Cây cổ thụ đương nhiên không có cách nào trả lời Đồng Thất, Đồng Thất cười cười, sau đó lắc lắc đầu đi về phía phòng ở.
Đi được hai bước, Đồng Thất đột nhiên lùi lại, sắc mặt ngưng trọng nhìn cây anh đào, sau đó y nheo mắt lại, vươn tay vẽ vào hư không một ký hiệu, nói: “Hiện!” Cây cổ thụ khẽ lay động, dưới tàng cây liền xuất hiện một cái hố.