Phùng Cổ Tuẫn ngồi ở trên lan can, miệng ngậm một xâu kẹo đường, trên tay cầm PSP.
Hạ Tử Triệt tính tình rất tốt đang ở cách đó không xa nói chuyện gì đó với Đồng Thất, hai người vừa nói vừa cười.
Thẩm Trạch đứng ở một góc sáng sủa cúi đầu cầm di động không biết đang làm cái gì.
Đồng Thất liếc mắt về phía Thẩm Trạch, thở dài sâu kín.
Hạ Tử Triệt nhìn nhìn Thẩm Trạch, khẽ nói với Đồng Thất: “Ngươi còn đang lo lắng cho hắn sao?” Đồng Thất nói: “Như thế nào có thể không lo lắng? Hơn nữa hắn lại như vậy……” Hạ Tử Triệt nghi hoặc nói: “Ta cảm thấy hắn khôi phục rất tốt a.” Đồng Thất lắc lắc đầu, nói: “Hắn càng như vậy, ta lại càng lo lắng.” Hạ Tử Triệt an ủi Đồng Thất: “Tiểu Tuẫn sẽ giúp hắn.” Đồng Thất gật đầu, theo ánh mắt Hạ Tử Triệt nhìn về phía Thẩm Trạch, nhìn một hồi thì Thẩm Trạch ngẩng đầu lên, cũng nhìn về phía Đồng Thất.
Đồng Thất đi về hướng Thẩm Trạch.
Thẩm Trạch nghiêng đầu, nói: “Làm sao vậy?” Đồng Thất cười cười, nói: “Đói sao?” Thẩm Trạch nhìn nhìn đồng hồ, nói: “Còn chưa tới giờ ăn cơm đi?” Đồng Thất liếc mắt nhìn đồng hồ của Thẩm Trạch, còn chưa đến 12 giờ.
Phùng Cổ Tuẫn bật ra một tiếng hoan hô, sau đó cầm PSP chạy đến bên cạnh Hạ Tử Triệt, kích động nói: “Qua cửa! Hắc hắc hắc……” Hạ Tử Triệt sờ sờ đầu Phùng Cổ Tuẫn, mỉm cười nhìn cậu.
Phùng Cổ Tuẫn đặt máy chơi game vào trong tay Hạ Tử Triệt, sau đó nói với Đồng Thất: “Chúng ta đi tìm ông nội đi.” Đồng Thất gật đầu, sau đó nói với Thẩm Trạch: “Ngươi cùng Hạ Tử Triệt xuống núi trước đi, ta làm xong việc sẽ đi tìm ngươi.” Thẩm Trạch nói: “Ta không thể đi cùng sao?” Đồng Thất cười lắc đầu, nói: “Ngoan.” Thẩm Trạch hạ mắt, trầm mặc một hồi rồi nói với Đồng Thất: “Ta biết rồi.” Phùng Cổ Tuẫn mang theo Đồng Thất đến một đình viện, Phùng lão gia tử đang ngồi ở bên trong uống trà.
Phùng lão gia tử dường như đã sớm đoán được Đồng Thất cùng Phùng Cổ Tuẫn sẽ đến, lão cười cười, nói: “Ngồi đi.” Phùng Cổ Tuẫn tùy tiện ngồi xuống, Đồng Thất ngồi ở bên cạnh cậu.
Đồng Thất nói: “Không biết lão gia tử có nhìn ra cái gì hay không.” Phùng lão gia tử nghe vậy nheo hai mắt lại, một bộ dáng hòa ái nói: “Này quyết định vào việc ngươi muốn cho ta nhìn ra cái gì.” Đồng Thất chăm chú nhìn vào chén trà kia, nói: “Ta chỉ muốn khiến hắn bình an, cho dù đường mệnh của hắn nhiều trắc trở cũng không sao.” Phùng lão gia tử nói: “Kể cả bắt ngươi rời khỏi hắn?” Đồng Thất giống như không hề giật mình với đáp án này, y tươi cười nói: “Lão gia tử rõ ràng là có phương pháp rất tốt.” Phùng lão gia tử lắc lắc đầu, nói: “Ta không có phương pháp nào tốt.” Lúc này Phùng Cổ Tuẫn xen vào: “Ông nội, chúng ta có thể……” “Không được.” Phùng Cổ Tuẫn còn chưa nói xong đã bị Phùng lão gia tử chặn lời, Đồng Thất nhìn Phùng Cổ Tuẫn mặt nhăn mày nhíu, nói: “Lão gia tử……” Phùng lão gia tử thở dài, hơi có lỗi nhìn Đồng Thất: “Phùng gia mấy năm gần đây không phát triển được như ngày trước.” Đồng Thất không nói gì.
Phùng lão gia tử tiếp tục nói: “Phùng gia đã tiết lộ thiên cơ nhiều lắm, chuyện Anh Thi đạo……nhìn qua cũng không phải là đã giải quyết được tốt, nếu ngươi lưu ý, hai năm này Phùng gia bói toán tổng cộng cũng không có vượt qua ba lượt.” Biểu tình trên mặt Đồng Thất thực nhạt, y nói: “Phùng lão gia tử, này cũng không phải việc gì khó. Nếu Phùng gia thật sự không làm được, ta cũng sẽ không mang theo Tiểu Trạch đến đây.” Phùng lão gia tử lắc lắc đầu, nói: “Thất tiểu tử, ngươi hai lần phong ấn Anh Thi đạo, theo đạo lý mà nói ngươi có chuyện gì lão nhân ta khẳng định sẽ không mặc kệ. Lời này lão nhân nói thật với ngươi, Phùng gia nhập thế đã lâu lắm, dấu hiệu suy sụp bắt đầu lộ rõ vào vài thập niên trước. Nay Phùng gia quả thật có thể giúp ngươi, nhưng sự tình thường thường là sẽ không được toàn vẹn cả đôi bên, không phải sao?” “Ông nội, ngài đang nói cái gì?!” Từ khi Phùng lão gia tử bắt đầu nói câu đầu tiên, Phùng Cổ Tuẫn đã không thể nhẫn nại được, khi cậu nghe xong toàn bộ lời của Phùng lão gia tử, ánh mắt liền tràn ngập không thể tin.
Phùng lão gia tử nói: “Ngươi sớm muộn gì cũng phải kế thừa Phùng gia, dù sao cũng phải chừa lại chút sức mạnh.
Ngươi cho là hai năm này không cho ngươi bói toán là vì ngươi thích đàn ông sao?” Phùng Cổ Tuẫn không nói gì, cậu vẫn là không thể chấp nhận việc gia tộc mình sắp sửa lụn bại.
Đồng Thất hít sâu một hơi, nói: “Như vậy lão gia tử sẽ cho ta lời khuyên gì?” Phùng lão gia tử nói: “Mệnh cách của đứa bé kia như vậy không thể nghi ngờ chính là kiếp trước đã làm bậy nhiều lắm, nhưng mà mệnh hắn kiên cường, liên lụy đến kiếp này mà nói chỉ là hơi nhiều khó khăn một chút, này vốn không là gì. Nhưng mà, nguyên nhân khiến cho khó khăn của hắn khi còn sống tích lũy dần lên, toàn bộ đều tích tụ ở năm sáu tuổi ấy. Khi đó linh hồn con người còn chưa đầy đủ, hơn phân nửa đều là cố gắng chống cự cho qua, vì thế còn có lời tiên tri mệnh cách kia.” Đồng Thất gật đầu, nói: “Cha mẹ hắn tiến hành sửa mệnh cho hắn, cho nên hắn mới còn sống.” Phùng lão gia tử gật đầu: “Cha mẹ hắn đem khó khăn của hắn chuyển lên người mình, nhưng bọn họ cũng chỉ là người thường, cho dù có quan hệ huyết thống thì bất quá cũng chỉ chặn được phần lớn những khó khăn ấy.” Đồng Thất dường như hiểu được: “Ngài là nói, kiếp lần này của Tiểu Trạch chính là những khó khăn còn lại của hắn?” Phùng lão gia tử tán thưởng nhìn Đồng Thất, nói: “Đúng vậy, kỳ thật ngươi có thể nghĩ như thế, hắn chỉ cần độ xong lần kiếp này, cả đời sẽ không còn đại tai đại nạn gì nữa.” Đồng Thất cười cười, nói: “Phải làm như thế nào để giúp hắn vượt qua kiếp lần này?” Phùng lão gia tử nói: “Nếu hắn không có gặp được ngươi, kiếp lần này tám phần là không độ qua, nhưng là sự xuất hiện của ngươi khiến cho mệnh cách của hắn xuất hiện thay đổi. Sau khi hắn độ xong lần kiếp thứ nhất thì lần kiếp thứ hai sẽ bắt đầu xuất hiện trong khoảng thời gian này, hắn căn bản là không gặp phải chuyện gì nguy hiểm. Nhưng sự xuất hiện của ngươi khiến cho cuộc sống vững vàng của hắn xuất hiện dao động, vô hình trung đã đưa những khó khăn hội tụ của hắn tản bớt đi một ít. Những nguy hiểm hắn đã trải qua hẳn là rất nhiều đi?” Đồng Thất nói: “Yêu giới, U Minh, ngay cả Ma đô ta cũng dẫn hắn đi qua rồi.” Phùng lão gia tử nghe nói như thế liền sửng sốt, sau đó cười nói: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên.” Đồng Thất khiêm tốn cười cười.
Phùng lão gia tử trầm ngâm một hồi, nói: “Ngươi, vốn là không nên xuất hiện trong mệnh cách của đứa bé kia, nhưng là ngươi xuất hiện, không chỉ có xuất hiện, còn kéo theo mệnh cách của đứa bé kia càng dài ra, đủ loại nguyên nhân khiến cho kiếp nạn của đứa bé kia đến sớm.
Nếu ngươi ở bên cạnh đứa bé kia, kiếp nạn của hắn chính là không thể đoán định, bởi vì mệnh cách của hắn đã muốn lệch khỏi quỹ đạo vốn có. Nhưng nếu ngươi không ở bên cạnh hắn…..nếu như ngươi rời đi, mạng của hắn sẽ trở lại trạng thái ban đầu lúc các ngươi chưa gặp nhau, gian khổ của hắn đã tản mát đi rất nhiều, như vậy hắn nhiều nhất chỉ bị một lần bệnh nặng.” Phùng lão gia tử sau khi nói xong đoạn này liền không nói gì nữa, Phùng Cổ Tuẫn nhìn vẻ mặt Đồng Thất cũng không dám nói gì.
Cuối cùng, Đồng Thất nói: “Ta hiểu được. Chính là, nếu hắn độ kiếp xong, ta còn có ảnh hưởng đến mệnh cách của hắn không?” Phùng lão gia tử cười cười, nói với Đồng Thất: “Tất nhiên có ảnh hưởng, tơ hồng của Nguyệt lão cũng không phải là giả bộ đâu.” Khi Đồng Thất xuống núi thì đã là buổi chiều, Phùng Cổ Tuẫn đưa y đến nơi ở của Hạ Tử Triệt dưới chân núi, khi y đẩy cửa vào thì Thẩm Trạch đang cùng Hạ Tử Triệt nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Nhìn thấy y đến, Hạ Tử Triệt cười cười ái muội với Thẩm Trạch, Thẩm Trạch cũng cười ái muội một cái giống y hệt đáp lại.
Theo như lời Phùng Cổ Tuẫn, Hạ Tử Triệt trước kia học tâm lý học, ngay cả suy nghĩ trong lòng của thầy cố vấn cũng nắm được trong tay, nhưng mà khi đó Phùng gia chèn ép hai người bọn họ kịch liệt, làm hại Hạ Tử Triệt không tìm được công việc, thẳng đến hai năm này Phùng gia buông tha không hãm hại đôi tiểu tình nhân này nữa, tài năng của Hạ Tử Triệt mới được dùng đến.
Hiện tại xem ra, lời của Phùng Cỗ Tuẫn đúng là không giả, tối thiểu thì Thẩm Trạch hiện tại so với buổi sáng đã tốt hơn rất nhiều.
Thẩm Trạch nói với Đồng Thất: “Có kết quả gì không?” Đồng Thất gật đầu, nói: “Đều giao cho ta đi.” Thẩm Trạch nhíu mày: “Giao cho ngươi? Chúng ta đây khi nào thì có thể về nhà, ông chủ?” Đồng Thất đương nhiên biết ‘Nhà’ này là chỉ tiệm quan tài, vì thế hắn nói: “Nếu ngươi không muốn về nhà ông nội ngươi, chúng ta hiện tại có thể về nhà.” Thẩm Trạch nói: “Không muốn về, ta nhớ tiệm quan tài.” Đồng Thất gật đầu, nhu tình trong mắt tựa hồ có thể tan chảy thành nước, y nói: “Được.” Đồng Thất mang theo Thẩm Trạch từ biệt hai người Phùng Cổ Tuẫn, Hạ Tử Triệt đối với việc này không chút nào giật mình, Phùng Cổ Tuẫn lại không ngừng giữ bọn họ ở lại một đêm, nhưng hai người đều nhớ nhà đương nhiên là từ chối.
Rơi vào đường cùng Phùng Cổ Tuẫn đành phải đưa bọn họ đến nhà ga, hơn nữa còn ỷ vào thân phận của mình lấy cho bọn họ hai vé ‘Khoang hạng nhất’.
Đồng Thất biết hành động này của Phùng Cổ Tuẫn là biểu thị ý xin lỗi, một loại xin lỗi vì không thể giúp được gì.
Đường về nhà luôn nhanh, cũng không biết có phải hay không vì rất cao hứng, chứng say xe của Thẩm Trạch không chữa mà khỏi.
Vì thế Thẩm Trạch khôi phục sức sống đáng khinh nhào về phía Đồng Thất, kiên quyết nhõng nhẽo ‘buông thả, buông thả’ trong tiếng lột quần áo của Đồng Thất.
Đồng Thất xuất phát từ ý nào đó trong lòng cũng không có từ chối Thẩm Trạch, cùng hắn ‘buông thả, buông thả’ suốt một đường.
Cuối cùng hai người cũng xuống xe lửa ngồi lên máy bay, vất vả mãi cuối cùng cũng về đến tiệm quan tài.
Đồng Thất có thể cảm giác được, khi bọn họ trở về tiệm quan tài, thần kinh Thẩm Trạch một đường căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng.
Đến buổi tối Thẩm Trạch tắm rửa sạch sẽ xong liền nằm ở trên giường, Đồng Thất vừa mới vào phòng ngủ liền phát hiện Thẩm Trạch đã ngủ mất rồi.
Cả người hắn gắt gao chiếm lấy cái giường, thậm chí còn bắt đầu ngáy khò khè.
Đồng Thất dở khóc dở cười, ngồi ở bên giường nhẹ nhàng xoa xoa tóc Thẩm Trạch, xuất thần nhìn khuôn mặt khi ngủ của Thẩm Trạch.
Tóc của Thẩm Trạch so với khi bọn họ mới gặp nhau dài hơn rất nhiều, thực ra trong khoảng thời gian này Đồng Thất đã cắt một lần cho Thẩm Trạch, cắt đến mức Thẩm Trạch quang quác chửi bậy. = = So với lúc bọn họ mới gặp, đường nét khuôn mặt của Thẩm Trạch cũng thay đổi, đường nét cũng càng sâu sắc hơn, đứa bé này đã trưởng thành không ít.
Đồng Thất thở dài, đem cánh tay Thẩm Trạch xếp gọn vào một bên, sau đó xoay người lên giường.
Đồng Thất ngay cả đèn cũng không tắt, y ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, trên trần nhà từng mảng trắng toát, có chỗ còn có vết nước mưa thấm xuống ố vàng.
Y đang tự hỏi một vấn đề.
Y đang tự hỏi, phải rời khỏi Thẩm Trạch như thế nào.