Chương 72

Đồng Thất hờ hững nhìn Mị Dạ, Mị Dạ miễn cưỡng nói: “Không có gì.” Đồng Thất nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì ngươi có thể phụ trách?” Mị Dạ cười hì hì nói: “Không có gì đâu, Thất công tử chẳng lẽ không có tin tưởng với chính mình sao?” Lông mày Đồng Thất có thể kẹp chết ruồi bọ rồi, y nói: “Không được, dù sao Ma đô cũng chưa từng có con người đi vào, dẫn hắn đi ta lo lắng.” “Ngô.” Mị Dạ trừng mắt lên.

“Không phải nói luôn luôn là người đầu tiên ăn cua sao? Hơn nữa người nọ cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, ngươi sợ cái gì chứ?” Đồng Thất giống như phiền chán, y nói: “Hắn là nhân loại, là nhân loại không có năng lực gì, ngươi có biết không?” Mị Dạ trầm mặc, sau đó nói: “Hắn là phải độ kiếp đi? Nếu ngươi dẫn hắn đi, ta có thể cung cấp một chút manh mối.” Đáy lòng Đồng Thất liền dao động.

Mị Dạ lại cười cười ái muội, nói: “Kiếp này, chỉ sợ là không đơn giản đâu……” Đồng Thất hít sâu một hơi, nói: “Ngươi rốt cuộc vì cái gì mà muốn hắn phải đi Ma đô?” Mị Dạ dừng lại, trên mặt dần dần lộ ra biểu tình mê mang, cuối cùng hắn nói: “Ta không biết……nhưng là luôn có một cỗ lực lượng nói cho ta biết, hắn hẳn là nên đi vào trong đó.” Không lâu sau, Đồng Thất một mình tự đi đến trước Phật hiệu cùng Tố Phạm m của Thước gia, khi đó y mới hiểu được cái gì gọi là nguyên nhân duyên diệt, cái gì gọi là nhân quả tuần hoàn.

Có nguyên nhân tất có kết quả, Thẩm Trạch trước đó đi Ma đô đều là đã được định trước.

Chuyện Đồng Thất muốn đi Ma đô kinh động không ít người, Đồng lão gia tử không ngăn được Đồng Thất, đành phải chuẩn bị cho y ba cái bùa thế thân.

Tục ngữ nói có tiền có thể sai ma khiến quỷ, bùa thế thân này là kết quả sau khi thu mua lại từ Quỷ hồn, nếu sử dụng không chỉ tổn hại đến âm đức, đối hậu thế cũng không có chỗ nào hay.

Nhưng là Đồng lão gia tử không biết xuất phát từ điều gì trong lòng, vẫn để Bạch Dược đưa đến ba tấm bùa thế thân.

Đồng Thất trầm mặc nhận lấy, Bạch Dược trước khi rời đi muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là không mở miệng nổi.

Sở Thanh cũng phái người đưa đến không ít thứ tốt, Đồng Thất đều nhất nhất nhận lấy, Sở Chi lo lắng mang theo Sở Niệm đến đây một chuyến, Đồng Thất thẳng vai nói không có chuyện gì cả, nhưng là Sở Chi vẫn lo lắng đem cổ trùng Tần Niệm lưu lại giao cho Đồng Thất, sau đó còn tìm mọi cách không muốn đi theo đám thị vệ về Yêu giới.

Thẩm Trạch sau khi cùng Mị Dạ quen thuộc thì hoàn toàn không có gánh nặng trong lòng, Đồng Thất cũng không có chút dáng vẻ khẩn trương, ba người dường như không hề lo lắng chuyện sắp đi Ma đô, giống như Ma đô chỉ là hoa viên bình thường ở đằng sau nhà mình vậy.

Ngày xuất phát định vào hoàng hôn ngày mười lăm, Mị Dạ nói phải thừa dịp thời khắc mặt trời chưa lặn mặt trăng chưa lên tiến vào Ma đô.

Hôm nay là ngày mười lăm, Đồng Thất đơn giản không có mở cửa, dù sao người đến mua quan tài luôn rất ít.

Thẩm Trạch ngồi ở trên bàn lật sách của Đồng Thất, nói: “Chọn lúc hoàng hôn vì đó là thời khắc gặp ma sao?” Đồng Thất còn chưa mở miệng, Mị Dạ liền hiếu kỳ hỏi: “Cái gì là thời khắc gặp ma?” Thẩm Trạch trợn mắt há mồm nói: “Ngươi không biết?” Mị Dạ vô tội gật đầu.

Vì thế Thẩm Trạch thuận tiện nói tiếp: “Nghe nói từ này xuất phát từ cổ ngữ của Nhật Bản, đại khái thì hoàng hôn chính là thời điểm ngày và đêm nối tiếp nhau, chỉ có thời điểm ấy thì ma mới có thể đi ra.” Mị Dạ nghe xong cười nhạt, nói: “Khi ngươi gặp được ta là hoàng hôn sao? Loại chuyện này vẫn là hỏi nam nhân của ngươi nhiều một chút đi, đừng có người khác nói cái gì ngươi cũng đều tin theo.” Thẩm Trạch tức giận nói: “Ta không phải là đang hỏi sao?! Chính ngươi cũng không biết thì như thế nào rõ ràng được chứ!” Đồng Thất kiểm tra trước trang bị của y cùng Đồng Thất, nói: “Thời khắc gặp ma……chính là đại biểu cho việc vào thời điểm hoàng hôn kia có một trận từ trường tương đối hỗn loạn, loại từ trường này đối với nhân loại không có ảnh hưởng gì, nhưng là nó sẽ ảnh hưởng đến những thứ có thuộc tính âm. Hơn nữa khi đó tam thanh hỏa trên đầu người suy yếu nhất, tương đối dễ dàng gặp phải yêu ma quỷ quái.” Thẩm Trạch có chút đăm chiêu gật gật đầu, sau đó nói: “Cho nên chúng ta thừa lúc hỗn loạn đi vào Ma đô kia sao?” Đồng Thất kéo khóa của ba lô lên, nói: “Đúng vậy.” Mị Dạ không được ngó ngàng đến vô cùng khó chịu, vì thế khóa Đồng Thất vừa mới kéo lên lại tự động mở ra, mấy thứ bị nhét đầy bên trong lập tức bùng lên.

Đồng Thất ngẩng đầu nhìn về hướng Mị Dạ, Mị Dạ tựa vào thành cửa sổ vô tội nói: “Ta chỉ là thấy chơi vui thôi. Đúng rồi, vì cái gì phải mang nhiều thứ linh tinh đi vậy?” Thẩm Trạch nhìn đến trong ba lô chứa gói bánh quy cùng nước khoáng, đèn pha nhiều công năng, dao gấp, thậm chí còn có cả túi ngủ lớn phía sau, cũng đồng dạng khó hiểu nhìn về phía Đồng Thất.

Đồng Thất thản nhiên nói: “Ngươi cầm mấy thứ này, vạn nhất chúng ta bị tách khỏi nhau – ta nói là vạn nhất, ngươi tùy cơ ứng biến, ta sẽ đi tìm ngươi, biết chưa?” Thẩm Trạch mím mím miệng, đột nhiên hiểu được khổ tâm mấy ngày nay của Đồng Thất, hắn gật gật đầu.

Đồng Thất lại kéo khóa lên, nói: “Bất quá loại tình huống này hẳn là sẽ không phát sinh.” Thẩm Trạch ngoan ngoãn ‘ừ’ một tiếng.

Mị Dạ bĩu môi, đem tầm mắt chuyển ra bên ngoài cửa sổ, tay lại bất tri bất giác sờ lên khóe mắt.

Đến buổi chiều, Đồng Thất dựa theo miêu tả sơ lược của Mị Dạ vẽ lên một cái Truyền Tống trận ở giữa tiệm quan tài.

Truyền Tống trận nguyên là hình dáng một cái đầu người, màu chu sa đỏ tươi khiến cho Thẩm Trạch không nhịn được rùng mình một cái.

Thời gian qua rất nhanh, chẳng mấy chốc mà đã đến phút cuối của hoàng hôn, ba người theo thứ tự đứng ở cửa Truyền Tống trận, ánh mặt trời phát ra có chút le lói, ánh trăng ở nơi nhìn không thấy phát ra ánh sáng, Truyền Tống trận dần dần hiện ra ánh sáng màu đỏ.

Mị Dạ lười nhác cười cười, mắt xuyên qua cửa sổ nhìn ánh chiều tà bên ngoài, thoải mái bước vào Truyền Tống trận.

Hồng quang lóe lên, Mị Dạ biến mất.

Chuyện đến trước mắt Thẩm Trạch mới có chút sợ, hắn đeo ba lô trên lưng không yên nhìn Đồng Thất, Đồng Thất gật đầu, Thẩm Trạch bước vào trong Truyền Tống trận.

Lần này là hoàng quang dịu dàng lóe lên, Thẩm Trạch cũng biến mất.

Thẩm Trạch vừa biến mất thì Đồng Thất bước ngay vào, cũng theo đó biến mất trong Truyền Tống trận.

.

Thẩm Trạch không biết nơi này có phải Ma đô hay không, khi hắn đi vào không có nhìn thấy Mị Dạ, mười giây sau cũng không có nhìn thấy Đồng Thất.

Khi Thẩm Trạch tiến vào U Minh là hồn phách tiến vào, nhưng khi tiến vào Ma đô thì phải tiến vào bằng thân thể, bởi vì Đồng Thất cũng không đánh giá được đi vào Ma đô phải mất bao nhiêu thời gian, mà hồn phách nếu rời xa thân thể quá lâu sẽ không thể quay về, đơn giản hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tới cùng, trực tiếp dùng thân thể đi vào.

Trước khi tiến vào Đồng Thất đã cho Thẩm Trạch ăn một loại trái cây, trái cây này là do Sở Niệm đưa, nói là có thể tạm thời khiến cho thân thể hóa thành yêu, thân mình của yêu luôn mạnh mẽ hơn so với nhân loại.

Đem thân thể yêu hóa rồi ngũ giác của Thẩm Trạch đều phát triển hơn không ít, hắn từ rất xa đã nghe thấy có tiếng trẻ con chơi đùa.

Nhưng Thẩm Trạch vẫn không dám động, tuy rằng trong lòng hắn ẩn ẩn biết chính mình đã bị tách ra khỏi Đồng Thất và Mị Dạ.

Nhưng mà có rất nhiều việc không phải tự mình Thẩm Trạch có thể quyết định.

Thẩm Trạch đột nhiên phát hiện bên người mình có một đống trẻ con chạy tới.

Đúng vậy, đột nhiên, bọn trẻ là đột nhiên xuất hiện.

Mấy đứa bé này bên ngoài không khác gì với nhân loại, bọn chúng cười cười tay trong tay vây quanh Thẩm Trạch, vì thế liền hình thành nên cảnh tượng Thẩm Trạch bị một cái vòng lớn vây quanh.

Bọn nhỏ cười, miệng còn lẩm nhẩm ca dao.

Thẩm Trạch nghe bài ca dao kia, trong mắt không kìm được lộ ra mê mang, một đứa bé đã chạy tới nắm tay Thẩm Trạch, Thẩm Trạch không tự chủ được đưa tay cho nó, mấy đứa nhỏ tiếp tục vây quanh xoay tròn, chẳng qua lần này trong vòng tròn trống không.

Tầm mắt Thẩm Trạch ngày càng trở nên mê mang, cuối cùng hắn dần dần mở miệng, cùng bọn nhỏ hát bài ca dao kia, trên mặt cũng lộ ra tươi cười quỷ dị.

“Mèo con kêu, quỷ nhi khóc, đồng tử oa nhi cười hì hì; âm dương giới, Tiêu hồn lộ, Ma quân sủng vật nhạc ha ha……” .

Đồng Thất tay cầm Âm Dương quỷ kính, chung quanh y là rất nhiều gương mặt vặn vẹo, những gương mặt này đều kể về chuyện trước kia, vẻ mặt tràn ngập oán hận.

Bên người Đồng Thất có một tầng kim quang nhàn nhạt, những gương mặt vặn vẹo này không thể tới gần Đồng Thất, nhưng bọn chúng vẫn đi theo Đồng Thất.

Những gương mặt kia trôi nổi bồng bềnh trong không trung, bọn chúng không có thân thể, hơn nữa còn thường xuyên bay lại đây muốn dán lên mặt Đồng Thất, đáng tiếc đều thất bại.

Đồng Thất quan sát hoàn cảnh xung quanh, trầm mặc tiêu sái bước đi, y biết nên đi hướng nào.

Nơi đã sinh sống mười mấy năm, có thể nào không biết được đâu? Đồng Thất bước chậm trong ngôi nhà cũ của Đồng gia, hay là nói ở trong ngôi nhà cũ ở Ma đô phỏng theo ấn tượng trong đầu Đồng Thất, thỉnh thoảng lại nhìn trái nhìn phải.

Sắc trời thật tối tăm, khuôn mặt vặn vẹo ở bên cạnh Đồng Thất thét lên chói tai, trong ngôi nhà cũ không có ai, chỉ có lá rụng thỉnh thoảng theo cơn gió cuốn bay lên.

Đồng Thất lắc lắc đầu, nghĩ rằng nơi này làm cũng quá thật đi, tối thiểu y không có cảm thấy được sự khác biệt.

Lại vòng qua một lối rẽ, Đồng Thất nhìn thấy một linh đường.

Xung quanh linh đường có mấy vòng hoa màu trắng, vải trắng bay nhẹ trong không trung, Đồng Thất dừng bước.

Trong linh đường đặt một chiếc quan tài bằng gỗ lim có vân vàng loại tốt nhất, trên quan tài khắc kí hiệu có từ thời thượng cổ. Trên bàn thờ ở phía trước quan tài có đặt một bức ảnh chụp đen trắng, người ở trong bức ảnh chụp kia cùng Đồng Thất có đến tám phần giống nhau.

Đồng Thất không thể khống chế bước chân đi vào linh đường, khuôn mặt vặn vẹo nọ cũng không có theo vào, Đồng Thất nhìn chăm chú vào bức ảnh chụp đen trắng kia.

Người trong bức ảnh chụp đang cười nhạt, mắt hắn nhìn thẳng vào Đồng Thất, giống như là muốn nhìn thấu tâm tư của Đồng Thất vậy.

Đồng Thất cũng cười với người ở trong ảnh chụp, khóe miệng hơi nhếch lên cùng người nọ có đến mười phần giống nhau. Trong linh đường yên tĩnh chỉ có một người một ảnh đối diện nhau, bất quá một lát sau Đồng Thất liền cười càng vui vẻ.

“Ta biết là ngươi.” Đồng Thất mở miệng nhẹ giọng nói.

Đồng Thất nghiêng đầu, nhìn người trên ảnh chụp, cố chấp nói: “Tuy rằng chưa bao giờ gặp qua ngươi, nhưng ta biết là ngươi.” Người ở trên ảnh chụp không có đáp lại Đồng Thất.

Đồng Thất lắc lắc đầu, nói: “Không nghĩ tới có thể nhìn thấy ngươi ở nơi này. Nhiều năm như vậy rồi, ngươi rốt cuộc trốn ở nơi nào, cha?” Đồng Thất nhìn lướt qua ảnh chụp, đi đến trước chiếc quan tài bằng gỗ lim vân tơ vàng, y nhẹ nhàng vuốt ve quan tài, nói: “Cha……ngươi có biết hay không, ta vẫn đều muốn nhìn thấy ngươi, nhưng là tìm khắp nơi cũng không thấy.” “Lần đầu tiên ta đến U Minh cũng là muốn tìm ngươi, nhưng thực đáng tiếc, ta không tìm được ngươi, Đồng Quân.” Đồng Thất cười nhẹ, gương mặt vặn vẹo trước đó càng kêu lớn hơn nữa, giống như có thể phá tan lỗ tai người khác, Đồng Thất một tay cầm Âm Dương quỷ kính, một tay vuốt ve quan tài, từng chút từng chút một, không biết là nghĩ đến cái gì.

Âm Dương quỷ kính phát ra ánh sáng nhè nhẹ, Đồng Thất thấp giọng nói: “Cha, ta thật sự là muốn gặp ngươi một chút.” Nói xong, trên tay Đồng Thất phát lực, kiên quyết đẩy nắp quan tài kia ra.

“Nhìn xem, ngươi rốt cuộc có ở nơi này hay không.”