- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Tiệm Quan Tài Số 7
- Chương 67
Tiệm Quan Tài Số 7
Chương 67
Sự thật chứng minh vận khí của Thẩm Trạch quả nhiên tốt hơn.
Thẩm Trạch không còn viên đá thì Đồng Thất vẫn còn hạc giấy, ông chủ Đồng gấp qua gấp lại liền gấp ra một đống hạc giấy, tất cả đều nhu thuận bay về phía đám lửa.
Một đường không hề có mạo hiểm đáng nói, hai người nhàn nhã giống như đi ở trong nhà mình, khi đi đến cửa cung điện, Thẩm Trạch còn bởi vì quá mức hưng phấn mà bị vấp chân suýt nữa ngã xuống.
Thẩm Trạch suýt nữa ngã sấp xuống một bên mắng viên đá ven đường một bên đẩy cửa lớn của cung điện ra, sau khi đẩy ra thì hắn hoàn toàn đứng sững sờ ở nơi đó.
Đồng Thất nhìn lướt qua bên trong, cũng sửng sốt.
Trong điện này thật sự thoáng đãng rộng rãi, mà Mị Dạ lại đang lơ lửng giữa không trung, mái tóc dài màu bạc không biết vì sao lại biến thành tuyết trắng, hơn nữa tóc vốn dài đến eo lại phát triển dài hơn mấy lần, bao lấy cả người Mị Dạ.
Thẩm Trạch ngơ ngác nói: “Hắn…đây là làm sao vậy?” Đồng Thất nhất thời cũng không biết phải trả lời như thế nào, Mị Dạ giống như một cái kén tằm nhắm nghiền hai mắt, chỉ duy nhất khuôn mặt không có phủ tóc thì kết một tầng sương mỏng manh.
Không biết vì sao, Thẩm Trạch cảm thấy Mị Dạ ở dạng này có một loại xinh đẹp khiến cho người ta tuyệt vọng.
Đồng Thất đi về phía trước vài bước, mái tóc tuyết trắng của Mị Dạ đột nhiên bắt đầu chuyển động, sau đó từ chân tóc bắt đầu trở nên đỏ tươi, giống như là máu theo tóc từ từ chảy xuống vậy.
Thẩm Trạch đứng nhìn mà trong lòng cảm thấy kinh hoàng, nhịn không được hỏi Đồng Thất: “Hắn không có chuyện gì chứ?” Đồng Thất hơi hơi cười khổ, nói: “Ta cũng không rõ……loại Thiên Ma tồn tại giống như Mị Dạ chỉ có một số rất ít, chúng ta đối với bọn họ cũng không hiểu biết nhiều lắm.” Thẩm Trạch lo lắng nhìn mái tóc của Mị Dạ đã muốn đỏ được một nửa, nói: “Vậy làm sao bây giờ? Mặc kệ sao?” Đồng Thất lắc đầu, trầm tư nói: “Mặc kệ chắc chắn là không được……nhưng muốn quản thì cũng không biết phải quản như thế nào.” Thẩm Trạch cũng không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ Mị Dạ này cũng thật là phiền toái.
Thẩm Trạch đột nhiên lóe lên linh quang trong đầu, nói: “Chúng ta có thể đi tìm Quỷ Chủ a! Nếu Mị Dạ là Thiên Ma thì Quỷ Chủ nhất định cũng là Thiên Ma đi? Hắn nhất định sẽ biết tình huống này là gì.” Đồng Thất nhìn Thẩm Trạch bởi vì nghĩ ra được trọng điểm mà đắc ý dào dạt, mặt nhăn mày nhíu cuối cùng cũng giãn ra, ông chủ Đồng đối Thẩm đại thiếu gia cười nói: “Tiểu Trạch thật thông minh.” Đuôi Thẩm Trạch nhất thời vểnh lên, đắc ý nói: “Đúng vậy, cũng không nhìn xem ta là ai.” Đồng Thất nhíu mi nói: “Nga? Ngươi là ai?” Thẩm Trạch hừ hừ hai tiếng, đối Đồng Thất nói: “Ta đương nhiên là nam nhân của ngươi!” Đồng Thất nhịn không được cười ra tiếng, Thẩm Trạch căm tức nhìn Đồng Thất nói: “Ngươi không đồng ý?” Đồng Thất nhất thời dở khóc dở cười, đành phải nói: “Đồng ý đồng ý, ngươi là nam nhân của ta.” Thẩm Trạch lập tức càng trở nên đắc ý.
Đồng Thất đột nhiên thu hồi tươi cười, trên mặt lại thay đổi thành một bộ biểu tình lạnh nhạt, Thẩm Trạch đang đắc ý nhìn theo tầm mắt của Đồng Thất, chỉ thấy Mị Dạ vốn đang nhắm nghiền hai mắt không biết đã mở mắt ra từ khi nào, lẳng lặng nhìn bọn họ, mà cặp mắt kia lại đỏ hồng như máu.
Thẩm Trạch không khỏi rùng mình một cái, chỉ cảm thấy Mị Dạ cổ quái nói không nên lời, giống như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác vậy.
Đồng Thất nhìn chằm chằm vào Mị Dạ, nói: “Ngươi là ai?” Mị Dạ nhìn lại Đồng Thất, không nói gì.
Thẩm Trạch thật cẩn thận kéo kéo góc áo của Đồng Thất, nói: “Hắn không phải là Mị Dạ?” Đồng Thất do dự một chút, gật gật đầu, sau đó lại hỏi: “Ngươi là ai?” Mái tóc dài của Mị Dạ đột nhiên tản ra, bay lượn ở xung quanh thân thể, mà bản thân cơ thể đang từ trạng thái nằm thẳng cũng chuyển thành đứng thẳng, toàn bộ mái tóc màu đỏ tươi không có gió mà tự lay động, kiện y phục trên người Mị Dạ là một màu đỏ như lửa, có loại quyến rũ động lòng người không sao tả xiết, lại có loại tàn nhẫn nói không nên lời.
Mị Dạ mở miệng, thanh âm trong trẻo: “Ngươi là ai?” Phỏng đoán trong lòng Đồng Thất cuối cùng đã được chứng thực, người trước mắt này không phải là Mị Dạ, hoặc là nói, hắn không phải là Mị Dạ mà Đồng Thất biết trước kia.
Đương nhiên, mặc kệ hắn là ai, Đồng Thất có thể không cần đắc tội là được. Đồng Thất còn chưa tự phụ đến mức cho rằng chính mình có thể chiến thắng được một Thiên Ma thọ ngang trời đất.
Vì thế Đồng Thất nói: “Ta là Đồng Thất.” Mị Dạ gật đầu, đáp xuống trước mặt Đồng Thất, hắn nhìn Đồng Thất, bộ dáng giống như thật nghi hoặc, hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi là nhân loại?” Đồng Thất sửng sốt, sau đó gật gật đầu.
Mị Dạ lại đem tầm mắt chuyển sang Thẩm Trạch đang không hiểu chuyện gì xảy ra đứng một bên, vẻ mặt nghi hoặc của hắn không còn, khẳng định nói: “Ngươi là nhân loại.” Thẩm Trạch không hiểu gì nhìn chằm chằm Mị Dạ, nói: “Ta đương nhiên là nhân loại, ngươi làm sao vậy?” Thẩm Trạch trước đây không lâu đã từng gặp qua người bị bám vào thân, nhưng hắn dựa vào trực giác cường đại của chính mình nhận định Mị Dạ không phải là bị bám vào.
Mị Dạ trừng mắt, nói: “Ngươi nhận ra ta?” Thẩm Trạch càng lúc càng cảm thấy sự tình quỷ dị, Mị Dạ này không phải là bị mất trí nhớ đi? Thẩm đại thiếu gia nhìn nhìn ông chủ Đồng, ông chủ Đồng ném lại cho hắn một ánh mắt cổ vũ, vì thế Thẩm Trạch nói: “Ngươi là Mị Dạ.” Vẻ mặt Mị Dạ trở nên kinh hỉ, hắn vui vẻ nói: “Ngươi quả nhiên là nhận ra ta.” Thẩm Trạch cảm thấy Mị Dạ như vậy thật không giống Mị Dạ, ngay cả ánh mắt Đồng Thất nhìn về phía Mị Dạ cũng dần trở nên phức tạp.
Có lẽ là cảm giác được ánh mắt phức tạp của Đồng Thất, Mị Dạ liền hoang mang đối Đồng Thất nói: “Làm sao vậy?” Đồng Thất do dự, sau đó nói: “Ngươi không nhớ rõ chúng ta sao?” Mị Dạ nghiêng đầu, nói: “Ngươi cũng biết ta? Ta không nhớ rõ các ngươi, bất quá trên người ngươi có một loại hương vị quen thuộc.” Nói xong, Mị Dạ lại hỏi thêm một câu: “Ngươi thực sự là nhân loại?” Đồng Thất chỉ cảm thấy chính mình tiếp xúc với quỷ nhiều lắm nên trên người bị lây dính quỷ khí, cũng không cảm thấy vấn đề của Mị Dạ có gì kỳ quái, y tính tình nhẫn nại trả lời: “Ta thực sự là nhân loại.” Mị Dạ ‘ngô’ một tiếng, nói: “Ta và các ngươi quen biết nhau như thế nào?” Đồng Thất bất đắc dĩ nói: “Ngươi cùng ta làm một vụ giao dịch, ngươi bảo ta đi lấy huyết trong tim của Ma tướng.” Mị Dạ sau một hồi trầm mặc thật lâu, hỏi: “Ma tướng là cái gì?” .
Thẩm Trạch ghé lên bàn than thở, Sở Chi cắn hạt dưa cười nhạo nói: “Về phần ngươi thì sao?” Thẩm Trạch liếc mắt xem thường, vô tình nói: “Nếu là Sở Thanh nói ngươi nguyện ý sao?” Sở Chi nhún vai, nói: “Này có cái gì? Đi liền đi, chỉ là giảng cho hắn một chút về chuyện cũ, cùng không phải giúp hắn làm ấm giường, có cái gì mà nguyện ý hay không.” Thẩm Trạch xù lông nói: “Ta càng nghĩ càng cảm thấy hắn nói không chừng là đang giả vờ! Mất trí nhớ? Hắn nghĩ lúc này là lúc nhàm chán ngồi tám chuyện sao? Hơn nữa hắn là ma a, lại còn là Thiên ma!” Thẩm Trạch càng nói càng cảm thấy tức giận, hận không thể chạy đến Tử Lai điện đem ông chủ Đồng nhà hắn cướp về, để cho cái tên Mị Dạ làm vẻ mặt vô tội nói “Ta giống như đã quên rất nhiều việc, ngươi có thể nói cho ta nghe một chút không?” kia đi quay mặt vào tường đi! Sở Chi cười tủm tỉm bốc một nắm hạt dưa đưa cho Thẩm Trạch: “Đừng tức giận, đừng tức giận, đến, ăn hạt dưa.” Thẩm Trạch thở dài, bốc một nắm hạt dưa lên cắn.
Cắn một hồi, Thẩm Trạch lại buông nắm hạt dưa trong tay xuống, nhịn không được nói: “Cũng đều hết cả tối rồi, như thế nào còn chưa quay về?” Sở Chi liếc mắt ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn thờ ơ: “Nào có một buổi tối, giờ mới là đêm khuya.” Thẩm Trạch cắn răng, cả giận nói: “Chẳng lẽ bọn họ định kể suốt cả đêm sao! Không được, ta muốn đi tìm y!” Sở Chi liền bắt đầu công tác an ủi tiểu bằng hữu, tận tình khuyên bảo nói: “Ngươi phải tin tưởng Đồng Thất, y chỉ là đang làm công việc của y thôi. Hơn nữa đại hỏa kia còn chưa biến mất, ngươi không vào được.” Thẩm Trạch bất mãn nói thầm: “Ta cũng không nhìn ra Đồng Thất đang làm việc……Đúng rồi, nói đến công việc, vì sao Đồng Thất lại cùng……ừ, cùng phi nhân loại làm giao dịch?” Sở Chi nghe được vấn đề của Thẩm Trạch liền sửng sốt, sau đó nói: “Nhà bọn họ chính là như vậy, không có vì cái gì hay không vì cái gì.” Thẩm Trạch cau mày không nói.
Sở Chi ăn xong hạt dưa rồi, đứng dậy vỗ vỗ bàn tay, sau đó vươn tay vươn vai duỗi duỗi eo, nói: “Nhìn ngươi cũng không ngủ được, hay là ta mang ngươi đến chợ Yêu dạo chơi?” Thẩm Trạch giọng nói buồn buồn: “Chợ Yêu có cái gì hay ho, nhàm chán.” Sở Chi khinh thường nhìn Thẩm Trạch, nói: “Chợ Yêu là chợ phồn hoa nhất trong các giới, ngươi cảm thấy nhàm chán cho thấy ngươi chính là chưa có lĩnh hội được tinh túy trong đó.” Thẩm Trạch bĩu môi: “Ta không cảm thấy nó có cái gì phồn hoa, không phải chỉ là một cái chợ thôi sao?” Sở Chi nhìn trái nhìn phải, sau đó bộ dáng thần bí trừng mắt nhìn hắn nói: “Kỳ thật vài lần trước ngươi nhìn thấy chỉ là một bộ phận nhỏ của chợ Yêu mà thôi, lần trước ở trong chợ Yêu có nhìn thấy thích thứ nào không? Ta nói cho ngươi biết, trong chợ Yêu có rất nhiều thứ ngươi không thể tưởng tượng được đó. Như thế nào, có muốn đi xem cùng ta hay không?” Sở Chi nói một phen như vậy quả nhiên là gợi lên được lòng hứng thú của Thẩm Trạch, Thẩm đại thiếu gia nói: “Ngươi đều đã nói như vậy, ta liền chịu khó đi cùng ngươi thôi.” Sở Chi chớp mắt, trong lòng thầm mắng Thẩm Trạch thật sự là được tiện nghi lại còn khoe mẽ, một chút cũng không đáng yêu.
Sở Chi địa vị từng đứng đầu Yêu giới, tuy giờ có thấp hơn nhưng vẫn cao quý như trước. Cùng y đi ra ngoài Thẩm Trạch tránh được không bị đám yêu tinh trong chợ Yêu chỉ trỏ, cũng có kẻ mắt sắc nhận ra Thẩm Trạch chính là nhân loại đi cùng Sở Chi khi Sở Chi trở về lần trước.
Lực lượng bát quái dù ở đâu cũng vô cùng cường đại, Sở Chi vẫn chưa có Vương phi, đúng là nam nhân độc thân hoàng kim chạm vào có thể bỏng tay của Yêu giới, việc Sở Chi hai lần đều cùng một nhân loại dạo chơi trong chợ Yêu này không khỏi khiến cho đám yêu tinh miên man bất định, một nhóm yêu lớn mật đã muốn nghĩ ra vô số bản chuyện cố sự của Sở Chi cùng Thẩm Trạch.
Thẩm Trạch một lòng nghĩ về Đồng Thất, dạo chợ Yêu dạo đến chán muốn chết, càng không để ý đến ánh mắt của nhón yêu tinh lộ vẻ kỳ quái.
Sở Chi thì đã thật lâu không có dạo chơi trong chợ Yêu, bị mấy thứ ngoạn ý bên đường biến thành cười vui liên tục, y vốn là một người có tâm vui chơi rất lớn, nhất thời cũng không để ý đến Thẩm Trạch sầu mi khổ kiểm đi theo đằng sau.
Tình trạng của Sở Chi cùng Thẩm Trạch ở trong mắt người có tâm lại biến thành một cố sự khác, căn cứ theo nhu cầu đẩy mạnh việc tiêu thụ sản phẩm cùng tâm bát quái nồng đậm, một yêu tinh diện mạo tục tằng đứng ở trước mặt Sở Chi cùng Thẩm Trạch, nói: “Sở Vương gia, bổn tiệm chuyên kinh doanh các loại đồ dùng tình lữ, các ngươi có cần chút gì không?” Sở Chi cùng Thẩm Trạch sửng sốt, hai người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Sở Chi cười xấu xa nói: “Các ngươi có những thứ gì?” Nam yêu tục tằng vừa nghe liền bị hấp dẫn, lộ ra nụ cười đáng khinh, nói: “Chỉ có thứ ngài không thể tưởng tượng được, không có thứ chúng ta không làm được. Hai vị gia thỉnh đi bên này, vào trong tiệm chúng ta nhìn xem đi.” Thẩm Trạch nhất thời tỉnh táo, lắp bắp nói: “Chúng ta, chúng ta vẫn là không nên đi……” Sở Chi nhíu mi: “Sợ cái gì, có ta ở đây rồi. Ông chủ dẫn đường, ta muốn nhìn thử xem trong tiệm của ngươi có những thứ gì.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Tiệm Quan Tài Số 7
- Chương 67