Đồng Thất cười nhạt không nói, Thẩm Trạch lúc này mới ý thức được là mình bị đùa giỡn, tức giận một phen túm lấy Đồng Thất hung hăng hôn lên.
Đồng Thất bị Thẩm Trạch túm trở tay không kịp, còn chưa kịp phản ứng đã bị hôn trụ, đều bị Thẩm Trạch nắm giữ quyền chủ động Một nụ hôn qua đi, Thẩm Trạch thỏa mãn ôm Đồng Thất cười hắc hắc.
Đồng Thất nhẹ nhàng lách mình tránh khỏi vòng tay của Thẩm Trạch, mắt lạnh nhìn hắn.
Thẩm Trạch bị nhìn đến mức toàn thân run lên, nói: “Làm……làm gì?” Đồng Thất dời ánh mắt đi.
“Không có việc gì.” Thẩm Trạch kỳ quái gãi gãi đầu, sau đó nói: “Đúng rồi, vậy mẹ của Niếp Niếp phải làm sao bây giờ a?” Đồng Thất nhún vai.
“Ta cũng không có cách nào.” Thẩm Trạch vẻ mặt không tin.
“Uy……không thể thấy chết mà không cứu được đâu nga.” Đồng Thất bất đắc dĩ nói: “Ta thật sự không có cách nào, Vương Tuấn thì không biết là ở trong cái động nào, ta cứu kiểu gì? Lại nói, cô ấy thật ra cũng không chết.” Thẩm Trạch khẽ đảo mắt.
“Chỉ có tìm được Vương Tuấn mới có cách sao?” Đồng Thất vô tội gật đầu.
Thẩm Trạch giống như buồn rầu.
“Chúng ta lại không thể tìm ra Vương Tuấn, mẹ của Niếp Niếp sẽ phải nằm ở đây vĩnh viễn?” Đồng Thất có chút suy tư, nói: “Vương Dung cùng Vương Tuấn dù sao cũng là hai người, nói không chừng qua một thời gian nữa lại ổn thôi, đừng lo lắng.” Thẩm Trạch gật đầu.
“Vậy Niếp Niếp phải làm sao bây giờ?” Đồng Thất cuối cùng cũng biết Thẩm Trạch muốn làm gì.
“Ngươi trước có thể nuôi nó.” Thẩm Trạch cười xấu xa gật đầu, trong lòng lại là một phen cân nhắc.
.
Buổi tối.
Niếp Niếp bị ôm đến tiệm quan tài, Thẩm Trạch bình thường đối bé con rất tốt, bé con cũng nguyện ý cũng hắn thân cận, nhưng cũng chỉ là một đứa nhỏ thôi, luôn thích khóc đòi tìm mẹ.
Thẩm Trạch bị làm cho luống cuống tay chân, Đồng Thất ở một bên lại không chịu hỗ trợ, Thẩm Trạch vẻ mặt đau khổ nói: “Đem thì cũng đem về rồi, hết khóc thì lại gào thét, khóc đến mức đều nhanh không thở được.” Đồng Thất thở dài, nói: “Ta không biết dỗ trẻ con, ngươi nếu đã mang trở về, liền tự mình dỗ đi.” Thẩm Trạch căm giận liếc mắt sang nhìn Đồng Thất một cái, ôm Niếp Niếp chạy ra khỏi tiệm quan tài.
Đồng Thất nhìn bóng dáng của Thẩm Trạch nhíu mày, sau đó tiếp tục xem trang sách đang dở.
Cửa tiệm quan tài không đóng, một trận gió thổi qua, trong tiệm liền có thêm vài người.
Đồng Thất không để ý đến.
Trong tiệm quan tài xuất hiện ba người một thân quần áo màu đen, đội mũ che kín khuôn mặt, chỉ lộ ra một cái cằm. Trong ba người mặc đồ đen có một người đứng ở phía trước hai người khác, cấp bậc rõ ràng là cao hơn hai người kia.
Người mặc đồ đen cầm đầu thấy Đồng Thất không để ý đến bọn họ, liền nói: “Thất thiếu gia.” Đồng Thất ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, hờ hững nói: “Nói.” Người mặc đồ đen hơi hơi khom người.
“Xin thỉnh Thất thiếu gia cùng thuộc hạ quay về.” Đồng Thất ngẩng đầu, nhìn thẳng người mặc đồ đen, người mặc đồ đen rùng mình toàn thân, Đồng Thất nói: “Quay về? Về chỗ nào?” Người mặc đồ đen ổn định tâm thần, nói: “Tất nhiên là về Đồng gia.” Đồng Thất thản nhiên nói: “Đồng gia còn rất nhiều vị thiếu gia, thiếu một mình ta cũng không sao.” Người mặc đồ đen nói: “Nhưng chỉ có Thất thiếu gia mới có tài năng kế thừa Âm Dương Quỷ kính.” Đồng Thất nói: “Anh Thi đạo ngày ấy hiện thế, Âm Dương quỷ kính đã quay về U Minh, không còn thuộc về Đồng gia.” Người mặc đồ đen sửng sốt, trong giọng nói toát lên sự nghi hoặc.
“Nhưng Quỷ kính đúng là ở trong tay Thất thiếu gia……” Đồng Thất tiếp tục nói: “Kẻ bất tài này cùng Quỷ chủ có vài phần giao tình, hắn cho ta mượn.” Người mặc đồ đen trầm mặc, lại nói: “Lão gia luôn rất nhớ Thất thiếu gia, lại nói sau khi Thất thiếu gia biến mất ở bên trong Anh Thi đạo, lão gia luôn hối hận không thôi. Trong vài năm này chưa bao giờ buông tha việc tìm kiếm thiếu gia, biết được nơi thiếu gia rơi xuống, nếu không phải vì thân thể không tốt, lão gia chắc chắn sẽ tự mình tới tìm.” Thân thể Đồng Thất bất tri bất giác run lên một cái, sau khi trầm mặc thật lâu mới nói: “Ngươi trở về nói cho gia gia, xin gia gia chú ý đến thân thể nhiều hơn một chút, Thất nhi bất hiếu, không thể chăm nom chiếu cố bên cạnh gia gia.” Người mặc đồ đen còn muốn nói cái gì đó, Đồng Thất đã mở miệng nói: “Nếu ngươi còn coi ta là thiếu gia, đi đi.” Người mặc đồ đen trầm mặc, sau đó lại khom người một cái, biến mất trong tiệm quan tài.
Thẩm Trạch từ bên ngoài trở về, hoài nghi nói: “Ta như thế nào giống như thấy có vài người?” Đồng Thất thản nhiên nói: “Ngươi nhìn lầm rồi.” Thẩm Trạch không tin đông nhìn tây ngó, sau đó giống như là nhớ tới cái gì đó, sắc mặt liền trở nên khó coi: “Sẽ không là ‘thứ kia’ chứ?” Đồng Thất không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Cái gì?” Thẩm Trạch vẻ mặt vô cùng thê thảm.
“Chính là ‘cái kia’ a.” Đồng Thất nhíu mi.
“ ‘Cái kia’ là cái gì?” Thẩm Trạch tức giận.
“Không nói cùng ngươi, dù sao lúc nãy ta cũng thấy có cái gì đó ở trong tiệm, đen tuyền!” Đồng Thất trấn an: “Được rồi, được rồi, Niếp Niếp đâu?” Thẩm Trạch hơi thu lại cơn tức giận, không yên lòng nói: “Đưa cho nhà Tiểu Hổ, vì ngươi không giúp chăm sóc nó.” Đồng Thất lại một lần nữa không nói gì.
Thẩm Trạch ngáp một cái.
“Nhanh đi tắm đi, ta mệt rồi.” Đồng Thất biết Thẩm Trạch xương cốt nhất định là không đúng thế nào đó, không muốn cùng hắn tranh luận, tiện nghi trên miệng cũng để cho hắn chiếm, rời khỏi máy tính quay về phòng lấy quần áo đi tắm rửa.
Đồng Thất đi vào phòng tắm rồi, Thẩm Trạch biến thành một bộ dáng không yên lòng, rất nhanh chạy đến bên cạnh máy tính của Đồng Thất gõ ra một trang web, ào ào ào ào gõ lên mấy thứ gì đó, sau đó tâm tình sung sướиɠ ngâm nga một tiểu khúc chờ Đồng Thất đi ra.
Mùa hè tắm rửa vốn rất nhanh, Đồng Thất đi vào một lát liền đi ra, Thẩm Trạch lập tức làm bộ như còn đang thật sự ở trên máy tính làm cái gì đó, Đồng Thất kỳ quái hỏi: “Ngươi đang làm cái gì?” Thẩm Trạch duỗi duỗi eo.
“Rút thưởng, vừa mới điền thông tin.” Đồng Thất lau tóc đến bên cạnh Thẩm Trạch, nhìn xem hắn đang đối máy tính của mình làm cái gì.
Thẩm Trạch ồn ào đem chuột chỉ vào mục phần thưởng rồi đưa qua tay của Đồng Thất.
“Ngươi trước tiên giúp ta giữ một chút, ta đi tắm cái đã.” Nói xong, liền rất nhanh chạy vào phòng tắm.
Đồng Thất nhìn trang web đang bật, quả nhiên là một web rút thưởng, y vừa định nhìn kỹ một chút, đột nhiên thấy có một khung đối thoại bắn ra: Kiểm tra thông tin hoàn tất, có thể tiến hành rút thưởng! Trên biểu tượng chờ lại xuất hiện một cái đĩa quay xoay tròn rất nhanh, phía dưới có một nút ghi [Dừng].
Đồng Thất ấn xuống cái nút đó, qua hai ba giây sau, trên màn hình hiện ra một màn pháo hoa, sau đó hiện lên một hàng phụ đề ‘Chúc mừng rút được một phần thưởng hạng hai, phần thưởng là một chuyến du lịch đến Vân Nam mười ngày dành cho hai người!’ Đồng Thất lập tức biết đây là đã xảy ra chuyện gì.
.
Ngày hôm sau.
Thẩm Trạch tội nghiệp quấn quít lấy Đồng Thất.
Đồng Thất nghiêm mặt.
“Ta sẽ không đi, đừng hy vọng.” Thẩm Trạch hận không thể lăn lộn đầy đất.
“Vé máy bay đều đã lấy rồi!” Đồng Thất nhíu mi.
“Ta nghĩ Thẩm thiếu gia cũng sẽ không để ý đến tiền máy bay kia.” Thẩm Trạch lại nói: “Trong tiệm lại không có việc làm ăn gì, làm gì mà lại không đi chơi đâu?” Đồng Thất nói: “Ngươi nếu thấy nhàm chán có thể đi một mình.” Thẩm Trạch lại giả bộ đáng thương.
“Nghe nói Vân Nam là nơi rất nguy hiểm, bên kia mọi người thần thần quỷ quỷ, ta đi một người sẽ có nguy hiểm……” Đồng Thất không hề lay chuyển.
“Vậy không nên đi.” Thẩm Trạch thấy giả đáng thương không thể giành được sự đồng tình, lập tức nheo mắt lại, nguy hiểm nói: “Đừng ép ta phải đánh ngươi ngất xỉu rồi mang đi!” Đồng Thất nhíu mi.
“Ngươi có thể thử xem, nhưng không biết là ngươi có thể gánh vác hậu quả hay không đây.” Thẩm Trạch nhất thời nhụt chí, vô lực nói: “Ngươi rốt cuộc như thế nào mới bằng lòng đi.” Đồng Thất bất đắc dĩ day day mi tâm.
“Ngươi rốt cuộc vì sao muốn đi Vân Nam? Vì mẹ của Niếp Niếp? Ta không phải là nói đến thời gian cô ấy nhất định sẽ hồi tỉnh sao.” Thẩm Trạch ấp úng nói: “Ta chính là muốn đi thôi, nghe nói phong cảnh Vân Nam đẹp lắm, không đi rất đáng tiếc.” Nói xong, liền cúi đầu quay về phòng vốn đặt quan tài ở trong tiệm.
Đồng Thất nhìn bộ dạng đáng thương của Thẩm Trạch, thở dài.
Quên đi, muốn đi thì thì đi, dù sao mình gần đây cũng không nghĩ muốn ở đây ngây người.
.
Vân Nam – Sân bay Đằng Hướng.
“Kỳ thật ta vốn là muốn đi Tây Song Bản Nạp, nhưng là ta nghĩ nơi đó hẳn là không có cái Động thần hay gì đó, nghe nói bên này của Vân Nam mới phát hiện ra trong này có một khu trại cư nhiên bị ngăn cách rất nhiều năm……” Thẩm Trạch đi đằng sau Đồng Thất liên tục lải nhải.
Đồng Thất nhẫn nại trước tiếng huyên náo của Thẩm Trạch, bước chân nhanh hơn.
“Không biết chúng ta có thể đi vào trong đó nhìn hay không, nhưng ta nghĩ hẳn là không có vấn đề lớn, nghe nói trong trại kia có một lượng huyền quan rất lớn, ta có tài trợ kinh phí cho đội khảo cổ hẳn là không sao? Chúng ta nói không chừng có thể trà trộn vào, ai, lão bà đợi ta a!” Đồng Thất rốt cuộc nhẫn nại không được, quay đầu hung tợn rống to.
“Câm miệng!” Thiên, ai có thể giải thích cho y vì cái gì Thẩm Trạch lại lải nhải giống như đứa trẻ chưa từng đi ra khỏi cửa vậy? Đồng Thất sau khi hét lớn, Thẩm Trạch lập tức ngậm miệng lại, ủy khuất nhìn Đồng Thất.
Đồng Thất nhẹ nhàng thở ra, thế giới cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Nhưng là y vừa đi hai bước, liền phát hiện có chỗ không đúng, nguyên nhân không phải y, mà người xung quanh giống như đang chỉ trỏ cái gì.
Đồng Thất quay đầu, Thẩm Trạch đứng tại chỗ ủy khuất nhìn y, xung quanh còn có người không ngừng an ủi.
Đồng Thất mặt ‘soát’ một cái đen thui.
Thẩm Trạch nhìn thấy Đồng Thất sắc mặt không tốt, nhanh chóng chạy đến, Đồng Thất mắt lạnh nhìn Thẩm Trạch, Thẩm Trạch nuốt một ngụm nước miếng.
“Chúng ta đến Đằng Hướng trước….bãi đá……” Đằng Hướng nhờ có bãi đá mà nổi tiếng, ở nơi này các bãi đá lớn nhỏ nối nhau liên tiếp, thậm chí có một số bãi đá còn có tiếng là không thể vào được.
Thẩm đại thiếu gia tiền nhiều quyền lớn, mới xuống sân bay còn có đoàn người chạy tới nịnh bợ, Đồng Thất cuối cùng cũng kiến thức được bộ dáng cao ngạo ngang tàng của Thẩm Trạch.
Một người trung niên hói đầu dẫn đầu đoàn cẩn thận nói: “Thiếu gia, cậu xem cậu muốn nghỉ ngơi trước hay là dùng cơm trước? Chúng ta……” Thẩm Trạch không kiên nhẫn nói: “Ăn cơm trước, không thấy bạn tôi đói bụng sao?” Người trung niên hói đầu nhìn Đồng Thất, sau đó cười làm lành nói: “Được, chúng ta dùng cơm trước, thiếu gia mời đi bên này……” Thẩm Trạch hừ hừ hai tiếng, mang theo Đồng Thất đi lên một chiếc Lexus.
Người trung niên hói đầu nghĩ muốn đi theo, Thẩm Trạch không kiên nhẫn nói: “Ông đi chiếc xe khác, xe này chỉ để lại lái xe là được rồi.” Người trung niên hói đầu lại khom lưng cúi đầu, sau đó dặn dò lái xe xong liền chạy lên một chiếc xe khác.
Đồng Thất nhìn một màn này, không nhịn được cười nói: “Xem ra làm việc ở chỗ kia của ta là ủy khuất Thẩm thiếu gia rồi.” Thẩm Trạch nhíu mày, đắc chí nói: “Đúng vậy, vậy mà người nào đó không hiểu được là phải quý trọng a.” Đồng Thất nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ta đây không phải là nên cấp Thẩm thiếu gia bồi thường cái gì sao?” Thẩm Trạch cười hắc hắc, sau đó nói: “Chúng ta đi chơi mấy bãi đá trước, ta từ lâu đã muốn đi nhìn cái đó. Sau đó chúng ta đi vào trong cái trại mới được phát hiện xem sao.” Đồng Thất nhíu mày.
“Thật là trại bị ngăn cách biệt lập sao?” Thẩm Trạch nhún vai.
“Ta cảm thấy không phải, bất quá đám quan viên kia đều nói là đã lâu rồi.”