Sở Chi cười tủm tỉm gật đầu.
Thẩm Trạch thành thực nói: “Ta cảm thấy ngươi còn giống một con hồ ly hơn.” Sở Chi buông tay.
“Không có cách nào, không có huyết thống của hồ ly a.” Thẩm Trạch tỏ vẻ không muốn nói, Sở Chi lấy ra hạt dưa đem cắn, một bên cắn một bên hỏi Đồng Thất.
“Thất công tử, ngài rốt cuộc tính khi nào mới xuất viện đây?” Đồng Thất nhíu mi, mở ra đôi môi vẫn còn vẻ tái nhợt.
“Ta hiện tại đã có thể xuất viện.” Thẩm Trạch khẩn trương nói: “Không được!” Đồng Thất, Sở Chi cùng nhìn về phía Thẩm Trạch.
Thẩm Trạch nuốt một ngụm nước miếng.
“Như thế nào có thể đợi đến ngày mai đi?” Sở Chi cười nhạo, sau đó lắc lắc đầu xách ba lô lên, đối tiểu hồ ly đang run rẩy nói: “Đi vào.” Tiểu hồ ly lắc lắc thân mình, Thẩm Trạch buông tay, tiểu hồ ly ‘soạt’ một cái chui vào trong ba lô.
Sở Chi kéo khóa lên, đeo ba lô lên lưng.
“Ta đi về trước a, các ngươi tiếp tục đi.” Nói xong, liền mang theo vẻ mặt tươi cười xấu xa rời đi.
Thẩm Trạch đứng im một chỗ, không biết nên nói cái gì cho phải. Đồng Thất cười cười, sau đó mở miệng.
“Mẹ Sở Thanh là hồ ly, mẹ Sở Chi là yêu đào, bọn họ khác mẹ.” Thẩm Trạch chớp chớp mắt.
“Ừ?” Đồng Thất lại cười.
“Về sau ngươi sẽ biết.” Kỳ thật bệnh cảm mạo nho nhỏ không cần thiết phải nằm viện, nhưng là bởi vì Thẩm đại thiếu gia của chúng ta thần kinh quá nhạy cảm, cho nên Đồng Thất phải ở lại bệnh viện tầm hai ngày.
Buổi sáng ngày hôm sau Thẩm Trạch cũng không liên lạc với bất kì một ai, tự mình chạy đi làm thủ tục xuất viện.
“Chàng trai, cậu làm rơi thứ này.” Thẩm Trạch đang lúc vội vã chạy về hướng phòng y tá trực ban, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng nói.
Thẩm Trạch nhìn lại, một lão nhân lớn tuổi da đầy đốm đồi mồi run rẩy nhặt lên một gói giấy tiệt trùng, chuẩn bị đưa cho hắn.
Thẩm Trạch trong lòng kỳ quái, nhưng cũng không phải là không biết xấu hổ, nhận giấy nói cảm ơn rồi tiếp tục chạy.
Sau khi làm tốt thủ tục xuất viện, Thẩm Trạch liền chạy nhanh về phòng bệnh đón Đồng Thất, đến lúc này cũng đã quên một hồi về gói giấy tiệt trùng kia.
.
Buổi tối.
Thẩm Trạch tắm rửa xong mặc một bộ quần áo ngủ từ phòng tắm đi ra, Sở Chi ngồi ở cạnh bàn tròn nhỏ cười tủm tỉm nhìn hắn, tiểu hồ ly ghé vào trên bàn tròn một ngụm lại một ngụm liếʍ sữa.
Đồng Thất đóng sách trong tay lại, liếc mắt nhìn Thẩm Trạch một cái.
“Quay lại thay quần áo.” Thẩm Trạch rũ rũ nước trên đầu.
“Lát nữa phải đi ra ngoài sao?” Sở Chi nói: “Chúng ta phải đi ra ngoài, ngươi không đi thì sẽ không mang ngươi theo.” Thẩm Trạch nhíu mi.
“Ta đương nhiên là đi.” Sau khi thay quần áo rồi đi ra, Thẩm Trạch liền nhìn thấy Đồng Thất cầm lấy móng vuốt của tiểu hồ ly, Sở Chi cầm dao nhỏ dần dần tới gần móng vuốt của tiểu hồ ly.
“Đây là đang làm cái gì vậy?” Thẩm Trạch kỳ quái hỏi.
Sở Chi ở trên móng vuốt của tiểu hồ ly chém một nhát.
“Mời ngươi ăn móng hồ ly.” Tiểu hồ ly ‘ô ô’ kêu to hai tiếng.
Đồng Thất cầm một cái đĩa nhỏ đón được móng vuốt phía trên có lưu lại chút máu, Sở Chi lấy một cái bình sứ nhỏ rắc chút bột phấn lên, sau đó cầm lấy chân của tiểu hồ ly, cũng rắc lên một chút như vậy.
Thẩm Trạch càng thêm nghi hoặc, Đồng Thất liếc mắt nhìn Thẩm Trạch một cái.
“Lại đây hỗ trợ.” Thẩm Trạch phe phẩy đuôi chạy qua, cười lấy lòng nói: “Cần ta làm gì?” Đồng Thất bắt lấy tiểu hồ ly, nhét vào trong lòng Thẩm Trạch.
“Ôm nó.” Thẩm Trạch ủy khuất gật đầu.
Sở Chi lại ngồi xuống băng ghế nhỏ cạnh bàn tròn, lấy ra một nắm hạt dưa cắn cắn.
Đồng Thất lấy ra một cái bút lông, dùng ngòi bút khuấy hỗn hợp trên cái đĩa kia, khuấy lại khuấy cho đến khi hỗn hợp kia biến thành màu xanh sẫm.
Đồng Thất thở ra một hơi.
“Thành công.” Sở Chi nhìn thứ giống như như bùn màu xanh sẫm ở trong đĩa kia, giống như là nhìn tình nhân.
“Ta sẽ không cảm ơn ngươi.” Đồng Thất lắc đầu, không nói gì.
Sở Chi từ trong lòng của Thẩm Trạch đón lấy tiểu hồ ly, cười tủm tỉm nói: “Đi nào, đi tìm mẫu thân của ngươi.” .
Bách Thảo Sơn.
Thẩm Trạch kêu lên một tiếng bi thương.
“Như thế nào lại là đến nơi này, lần nào đến cũng không có chuyện gì tốt.” Sở Chi liếc mắt nhìn Thẩm Trạch.
“Ngươi không muốn có thể quay về a.” Đồng Thất ôn hòa nói: “Không sao đâu, lần này tuyệt đối không có nguy hiểm.” Thẩm Trạch bĩu môi, không nói gì.
Lần này nơi bọn họ đến là một sơn động, đến lúc này Thẩm Trạch đã hoàn toàn xác định Bách Thảo Sơn thật là xứng với cái tên gọi Vạn Quỷ Sơn, cất giấu rất nhiều những thứ kỳ quái gì đó.
Sở Chi chỉ vào hai cây đuốc ở hai bên sơn động thắp sáng, sơn động liền sáng rực lên.
Thẩm Trạch nhìn vào, trên vách tường ở tận cùng bên trong sơn động có treo một bức họa.
Trên bức họa là một cô gái đang đứng dưới tán cây đào mỉm cười xinh đẹp, hoa đào rơi xuống bám đầy trên người nàng, có một con tiểu hồ ly đang nằm ở trong lòng nàng.
Sở Chi hơi hơi mỉm cười, từ trên vách đá lấy bức họa xuống. Tiểu hồ ly biến thành hình người, ngơ ngác nhìn bức họa kia.
Sở Niệm không thể tin nhìn chằm chằm bức họa kia.
“Ai vậy……” Sở Chi nói: “Mẫu thân của ngươi, Tần Niệm.” Đồng Thất lấy ra một cái bồn, mắt nhìn bức họa kia, nói: “Ngươi cũng đừng luyến tiếc.” Sở Chi ha ha cười.
“Một bức họa cùng với nàng có đầy đủ hồn phách, bên nặng bên nhẹ ta chẳng lẽ còn không phân biệt rõ ràng sao.” Dứt lời, liền đem bức họa kia thả vào trong bồn.
“Sở Chi ngươi ôm Sở Niệm, Thẩm Trạch đem mấy thứ này đổ vào trên bức họa.” Đồng Thất đem thứ giống như bùn màu xanh thẫm đưa cho Thẩm Trạch, sau đó ngồi xổm xuống ở trên mặt đất vẽ cái gì đó.
Sở Chi ôm Sở Niệm ở bên cạnh bức họa, nhắm mắt lại ngồi xuống.
Thẩm Trạch đem thứ giống như bùn màu xanh thẫm kia đổ lên trên bức họa, sau đó dùng đầu ngón tay xoa xoa.
Từ trên đầu Sở Chi cùng Sở Niệm toát ra khói trắng, Đồng Thất cũng dần dần vẽ xong, Thẩm Trạch xoa xong liền thuận tay cầm tờ giấy lau lau rồi mới cho tay vào túi.
Đồng Thất đứng dậy, mắt nhìn bức họa nói: “Ở bên kia không xoa.” Thẩm Trạch bất đắc dĩ, đành phải đi qua xoa cho đều.
Đồng Thất gật đầu, chỉ chỉ một chỗ ở ngoài trận, nói: “Đứng ở chỗ đó.” Thẩm Trạch phe phẩy đuôi đi qua.
Tay phải của Đồng Thất làm một cái thủ thế kì quái, Âm Dương quỷ kính liền xuất hiện ở trong tay y. Y một tay đem kính chiếu vào trong bồn, qua hai ba giây liền có một ngọn lửa màu xanh u ám xuất hiện trên bức họa.
Khói trắng trên đầu Sở Chi cùng Sở Niệm dần dần bay về phía ngọn lửa xanh kia, ánh lửa liền tăng mạnh. Đồng Thất nhẹ nhàng đem gương đẩy về phía trước, ngọn lửa rơi lên bức họa, ‘phừng’ một cái liền bùng cháy.
Đồng Thất thở phào nhẹ nhõm, Sở Chi cũng mở mắt mang theo vui sướиɠ nhìn đồ vật đang bốc cháy kia. Đột nhiên, thần sắc hai người đều biến đổi.
Thẩm Trạch chỉ cảm thấy từ ngón tay truyền đến một cơn đau nhức, sau đó túi của mình giống như bốc cháy. Đồng Thất vọt tới bên Thẩm Trạch cầm gương quạt vào hắn một cái, Thẩm Trạch cảm thấy được ngọn lửa đã biến mất, nhưng đau nhức ở trên tay ngược lại tăng mạnh.
Đồng Thất cầm lấy ngón tay Thẩm Trạch, từ trong túi lấy ra một lọ nước thuốc màu vàng nhỏ xuống hai giọt, Thẩm Trạch thoáng chốc liền cảm thấy tay mình mát lạnh.
Đồng Thất cau mày nhìn cảnh tượng ở trong trận pháp, vẻ mặt của Sở Chi thật không tốt, Sở Niệm đã sớm tê liệt ngã lên mặt đất, ở trước người nó còn có một vết máu.
Lửa ở trong bồn dần dần tắt, sau đó có một bóng dáng mơ hồ hiện lên, bóng dáng kia nhìn trái rồi nhìn phải, giống như thực mê mang.
Đồng Thất thanh âm lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?” Thân ảnh kia nói: “Ta là……ai?” Không biết vì sao, Thẩm Trạch lại cảm thấy giọng nói kia có chút quen thuộc.
Sở Chi đột nhiên đứng dậy, hung tợn nhìn chằm chằm Thẩm Trạch, Thẩm Trạch bị y nhìn đến mức cả người đều sợ hãi, nhịn không được hỏi.
“Làm sao vậy?” Sở Chi mắt nhìn Đồng Thất, Đồng Thất thở dài, Sở Chi vọt lại đây đánh một quyền lên má phải Thẩm Trạch, sau đó đạp mạnh Thẩm Trạch một cước rồi xông ra ngoài.
Thẩm Trạch bị đánh mà trở tay không kịp, bụm mặt ôm chân không thể tin nhìn bóng dáng Sở Chi rời đi, nói: “Hắn đột nhiên phát thần kinh gì vậy?” Đồng Thất lắc lắc đầu, thản nhiên nói: “Y không có gϊếŧ ngươi đã là không tệ rồi.” Nói xong, lại hướng về thân ảnh kia, giọng nói không nghe ra được cảm xúc: “Ngươi có chuyện gì?” Bóng người kia kinh hỉ nhìn Đồng Thất.
“Ngươi là Đồng Thất? Ta có thể sống lại sao? Ta có thể cho ngươi rất nhiều rất nhiều tiền.” Đồng Thất lắc đầu, hơi thương hại nhìn bóng người.
“Ngươi còn có nguyện vọng gì sao?” Bóng người truyền đến giọng nói hoang mang.
“……Cái gì?” Đồng Thất giơ Âm Dương quỷ kính lên, hướng về phía bóng người, bóng người phát ra một tiếng thét chói tai, sau đó chính là cầu xin tha thứ.
“Không……không cần a a a a! Ta đã……sai lầm cái gì……sao?” Đồng Thất không để ý đến bóng người, tiếng bóng người liền kêu vang: “Ngươi sẽ hối hận, ngươi nhất định sẽ hối hận……A a a!!!!” Âm Dương quỷ kính phát ra một luồng sáng, bóng người hoàn toàn bị hút vào.
Thẩm Trạch trợn mắt há mồm nhìn tất cả những điều này, lắp bắp nói: “Xảy…xảy ra chuyện gì? Ngươi không phải nói, đàm phán là chính sao?” “Quả thật ta đây đàm phán là chính.” Đồng Thất nhìn Thẩm Trạch, hờ hững nói: “Nhưng là làm như vậy cũng khiến ta cao hứng.”