Tiểu Hổ là đứa nhỏ họ Vương trong ngõ Thanh Mộc, bộ dáng kháu khỉnh bụ bẫm.
Chỗ sâu nhất trong ngõ Thanh Mộc có một gốc đào, gốc đào to lớn vững chắc, bốn năm nam tử rưởng thành may ra mới đủ vòng quanh, mấy lão nhân lớn tuổi đều nói, gốc đào kia chỉ sợ là đã thành tinh.
Việc Tiểu Hổ phải làm đêm nay là đến chỗ cây đào đó bẻ một nhánh cây trên cao để củng cố địa vị ‘Lão đại’ của mình.
Chỗ sâu trong ngõ nhỏ đột nhiên có một trận gió thổi qua, Tiểu Hổ bất giác rùng mình một cái nuốt một ngụm nước miếng.
Bố cục của ngõ Thanh Mộc khá kỳ quái, cuối ngõ nhỏ cũng không có gia đình nào ở, cạnh gốc đào cũng chỉ có vài băng ghế nhỏ để cho mấy lão nhân ban ngày ngồi đây hóng gió mát. Tiểu Hổ nhìn bóng cây đen thẫm kia, đột nhiên rất muốn về nhà.
Tiểu Hổ xoay người, nhưng nó phát hiện mình không hiểu sao không thể động đậy được, nó nhìn chằm chằm thẳng tắp về phía cây đào mà trong bóng đêm chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ kia, trong lòng sợ hãi không thôi. Lại một trận gió thổi qua, Tiểu Hổ đột nhiên mở to hai mắt, tiếng hét sợ hãi chói tai bị chặn ở trong cổ họng không phát ra được. Nó nhìn kĩ liền thấy, dưới cây đào có một thân ảnh màu trắng! Bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên vai Tiểu Hổ, Tiểu Hổ rốt cuộc giống như cuồng loạn mà kêu lên.
Đồng Thất bị tiếng hét chói tai của tiểu hải tử dọa đến mức vẻ mặt cứng đờ, lạnh lùng nói: “Đừng khóc!”
Tiếng khóc lập tức như bị chặn mà dừng lại, Tiểu Hổ run rẩy quay lại, vừa quay vừa dùng giọng nói mang theo âm khóc trong cổ họng nói: “Đừng…đừng ăn tôi…ô…”
Đồng Thất xoa xoa trán, này đến cùng là cái gì? Y nhìn Tiểu Hổ trước mắt giống như mèo nhỏ dịu dàng nói: “Ta là chú Thất, không biết sao? Hiện tại đã khuya, sao Tiểu Hổ còn không về nhà?”
Tiểu Hổ hai mắt đã muốn dâng đầy nước mắt, nhìn thấy Đồng Thất giống như nhìn thấy cha ruột, mắt thấy sắp thút tha thút thít rồi khóc tiếp, Đồng Thất chặn lại nói: “Tiểu Hổ? Không nhanh về nhà để mẹ cháu đợi lát nữa lại đánh cháu nha.” Lời nói này có chút tác dụng, Tiểu Hổ thấp giọng kêu một tiếng ‘Chú Thất’ liền chạy như bay trở về, Đồng Thất nhìn bóng dáng Tiểu Hổ chạy đi bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đó xoay người vẻ mặt lạnh nhạt nhìn gốc đào kia.
Đồng Thất giống như đang lẩm bẩm nói: “Ngươi không nên xuất hiện, hắn còn nhỏ.” Một trận gió thổi qua, gốc đào không hề động đậy.
“Tiểu hài tử luôn dễ dàng bị tà uế ảnh hưởng, hắn về nhà sẽ bị bệnh đến vài ngày.” Nhánh cây của gốc đào không cần gió mà khẽ động đậy, giống như không thể chịu nổi mà rung động.
Đồng Thất không để ý chút nào cười cười: “Ta không có cách nào, bị sợ hãi sẽ càng rõ ràng, cũng không biết hắn về sau có còn dám tới nơi này không.” Nhánh cây yên lặng, nhưng một lát sau lại điên cuồng rung động, cũng không biết là gió lay nhánh cây hay là nhánh cây tạo ra gió, tóm lại là một trận âm phong.
“Ngươi không có thân thể.” Đồng Thất bình tĩnh nói.
Giống như bị hạ phong ấn tạm dừng, cây bất động. Sau đó vô cùng thong thả thu hồi những nhánh cây hỗn độn, thân cây thế nhưng lại nghiêng nghiêng một chút.
Trong mắt Đồng Thất hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu.
“Chúng ta cũng là phải tuân thủ quy củ, ngươi hẳn là đã biết. Thật có lỗi, ta không thể giúp ngươi.” Tiếng ‘ô ô’ truyền đến, giống như có ai đó đang khóc.
Đồng Thất hạ mi mắt, khiến cho người khác không thấy được ánh mắt của y.
“Cho nên, đến giao dịch đi…...” Thanh âm kia nhẹ rất nhẹ, nhưng cũng tràn ngập lực mê hoặc, khiến cho người ta nhịn không được mà sinh ta một loại tình tự mang tên khát vọng.
Lại là một trận âm phong truyền đến, một nhánh cây của gốc đào ‘rắc’ một tiếng gẫy ra, rơi xuống sau đó biến mất.
Khóe miệng Đồng Thất hơi nhếch, tươi cười không thể hiểu được.
Thời điểm Đồng Thất quay về tiệm quan tài thì đã khuya, đã có thể tính là khuya nhưng y từ rất xa vẫn có thể thấy được một thân ảnh mơ hồ đang đứng trước cửa của tiệm quan tài.
Vừa đến gần liền nhìn thấy, một lão nhân tóc trắng đang đứng ở cửa tiệm quan tài, giống như là thường xuyên chờ đợi Đồng Thất trở về vậy.
Đồng Thất mở tiệm quan tài mới có một tháng, đối ngõ Thanh Mộc đại khái cũng hiểu biết được một chút. Lão nhân kia y cũng biết, năm nay hơn sáu mươi tuổi, sống một mình trong ngõ Thanh Mộc, là một lão nhân hiền lành. Nghe nói con lão ở thành bắc có một công ty tư nhân, công ty không lớn, nhưng cũng đủ để trở thành đề tài câu chuyện cho mấy người trong ngõ Thanh Mộc lúc trà dư tửu hậu.
Lão nhân vừa thấy Thanh Mộc liền có vẻ kích động không thôi, Đồng Thất thầm nghĩ phiền toái nhưng vẫn nho nhã lễ độ mỉm cười mở cửa tiệm quan tài.
“Cảnh gia gia, đến trễ thế này là có chuyện gì sao? Mau mau vào đây đi.” Cảnh lão gia không tự nhiên đi theo Đồng Thất vào cửa, tiệm quan tài giống như khách điếm thời cổ có một chế quầy bằng gỗ thật to, chẳng qua nơi người khác bày rượu thì bị Đồng Thất thả mấy thứ hương nến tiền giấy linh tinh gì đó dùng lúc tảo mộ.
Tiệm quan tài của Đồng Thất rất lớn, trừ bên ngoài mặt tiền cửa hàng ở phía trước còn có hai gian phòng ở, một gian y sửa lại thành phòng ngủ, một gian lại bị y đặt vào đôi quan tài. Cho nên ngoài tiệm chỉ có một cái quan tài trơ trọi, bên cạnh quan tài còn bày một vòng hoa đen trắng.
Đồng Thất mở đèn, bưng ghế cho Cảnh lão gia ngồi xuống rồi mới mỉm cười hỏi: “Cảnh gia gia có chuyện gì quan trọng sao?” Sắc mặt Cảnh lão gia tràn đầy do dự, Đồng Thất cũng không vội, cứ chờ như vậy, cuối cùng Cảnh lão gia giống như là hạ quyết tâm rất lớn, run rẩy làm thế như muốn lạy xuống.
“Đồng tiên sinh, mong ngài có thể cứu đứa con chẳng ra gì kia của tôi.”
Đồng Thất thở dài, ung dung thản nhiên đỡ Cảnh lão gia lên, thanh âm ấm áp nói: “Cảnh gia gia ông đang nói cái gì, con ông gặp chuyện gì nguy hiểm sao? Ông hẳn là nên đi báo cảnh sát chứ.”
Cảnh lão gia gần như là cầu xin nhìn Đồng Thất: “Đồng tiên sinh, ngoại từ ngài ra không còn người nào có thể cứu đứa con chẳng ra gì kia của tôi, ngài làm ơn phát thiện tâm cứu nó đi…”
Đồng Thất cúi đầu, trong giọng nói đã muốn có xa lánh không thể nhận ra: “Cảnh gia gia, ông nói gì vậy? Tôi chỉ là mở một tiệm quan tài…”
Cảnh lão gia tử hai mắt đỏ lên: “Tôi từng nghe cha tôi nói qua, có một loại người, bọn họ có thể nối liền âm dương…” Đồng Thất trầm mặc hai ba giây, sau đó mỉm cười, nếu ngươi nhìn kỹ có thể nhận ra sâu trong nét tươi cười kia có một tia lạnh lùng.
“Cảnh gia gia, ta là người làm ăn.”
Cảnh lão gia chặn lại nói: “Đồng tiên sinh, chỉ cần ngài có thể cứu con tôi một mạng, tiền không thành vấn đề.”
Đồng Thất lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ta không thiếu tiền.” Cảnh lão gia hai tay run run, sau đó hung hăng nắm chặt lại.
“Đồng tiên sinh, chỉ cần có thể cứu đứa con không ra gì kia của tôi…”
Đồng Thất đầu ngón tay đặt ở bên môi, mắt thấy Cảnh lão gia giọng nói bắt đầu tiêu tan, Đồng Thất lại nhẹ giọng nói: “Cảnh gia gia, ta mở là tiệm quan tài. Huống hồ quỷ chính là người, kể ra nói vậy cũng không đúng, nhưng mà chính là có chút lộn xộn.” Cảnh lão gia mờ mịt nhìn Đồng Thất.
Đồng Thất lại nhìn về phía chiếc quan tài duy nhất bên ngoài tiệm, nói: “Cảnh gia gia, ông hẳn là hiểu được…người Đồng gia không nguyện ý giúp người…” Cảnh lão gia như hiểu được cái gì, chậm rãi cười.
“Tôi cũng đã sống lâu như vậy…” Đồng Thất nhìn về phía cặp mắt lộ vẻ đυ.c ngầu của Cảnh lão gia, lẩm bẩm: “Cho nên, đến giao dịch đi…..” Cảnh lão gia chậm rãi gật đầu, tựa hồ muốn hỏi cái gì nhưng lại nói không nên lời, Đồng Thất am hiểu cười.
“Giao dịch này khi vấn đề của con ông được giải quyết mới tiến hành – ông có thể yên tâm.” Thần thái kia, giống như lão nhân trước mắt giống hệt như một người đã chết.
“Như vậy.” Đồng Thất dừng lại một chút.
“Như vậy, giao dịch bắt đầu.” “Hiện tại, ông có thể nói cho ta biết con ông gặp phải phiền toái gì.” Cảnh lão gia từ một tuần trước phát hiện con mình không được bình thường.
Biểu hiện cụ thể là, ông phát hiện con mình thường xuyên ngẩn người, có đôi khi còn ngồi một mình lẩm bẩm, có một lần Cảnh lão gia tử còn nghe được lời con mình nói rõ ràng là: ‘Đầu của ta đâu?’ Cảnh lão gia bị hoảng sợ, nhưng là chớp mắt con ông lại khôi phục bình thường, nhưng khiến cho ông hạ quyết tâm đi tìm Đồng Thất cũng là trong một quyển album.
Đại đa số ảnh chụp trong album đều là con ông, Cảnh lão gia thỉnh thoảng lật ra xem, sau khi ông phát hiện con mình không bình thường trong một lần lại mở ra xem liền phát hiện đầu trong ảnh chụp này đều mơ hồ không rõ. Ảnh chụp là dựa theo quá trình con ông trưởng thành mà sắp xếp trình tự trước sau, mấy bức ảnh ban đầu lúc còn nhỏ cũng không có gì, nhưng là càng về sau biến hóa càng rõ ràng, đến cuối cùng hiện ra đầu con ông đơn giản đã muốn cùng bối cảnh xung quanh hòa thành một thể, ngũ quan mờ nhạt, từ xa nhìn lại giống như bộ dáng không có đầu.
Cảnh lão gia trong phút chốc liền nghĩ đến câu nói kia của con.
-- Đầu của ta đâu?