Chương 4.1: Phòng Massage số 3 (lần gặp gỡ đặc biệt đầu tiên)

Dung Duyệt đi theo phương hướng mà anh ta chỉ, bước vào một hành lang dài, nó có đôi chút giống như một khoa của bệnh viện với các cửa mở ra đối diện với nhau từ trái sang phải, một số thì mở còn một số lại đóng chặt. Cửa phòng massage số ba vừa mở, trên tấm thẻ trên cửa có hình chụp của một người đàn ông, mặc đồng phục nhân viên kỹ thuật, ngũ quan rõ ràng đoan chính, khi cười lên có thể nhìn thấy một chút gì đó hơi miễn cưỡng.

Cô nhìn phần giới thiệu đơn giản bên cạnh: Châu Việt, nhân viên kỹ thuật sơ cấp.

Trước khi Dung Duyệt bước vào cửa, cô có phần bất an liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt, tim đập thình thịch trong l*иg ngực.

Quần áo dùng một lần do cửa hàng cung cấp là loại vải không dệt, mặc vào tuy không được thoải mái như vải bông nhưng quả thật rất tiện lợi. Sau khi mặc qυầи ɭóŧ dùng một lần, cô mặc tiếp chiếc váy trễ vai dùng một lần lên người, tay vừa mới chạm vào khóa cửa, cô dường như lại nhớ ra chuyện gì đó, xoay người nhìn chính mình trong gương, hơi hơi cúi người xuống.

Có thể nhìn thấy được! Cô có đôi chút lúng túng siết chặt dây áo, sau một vài giây sửng sốt, cô vẫn mặc lại chiếc áσ ɭóŧ vào người.

Có lẽ là do cô đã xoắn xuýt rất lâu, nên chờ đến khi cô bước ra, Châu Việt đã ngồi sẵn ở trên ghế sô pha đợi cô.

Ghế sô pha hai chỗ ngồi tương đối rộng rãi được dựa vào cửa sổ kính sát đất, rèm vải tuyn mỏng manh ẩn hiện cảnh sắc ở phía sau, mà anh lại cúi đầu tựa như đang suy nghĩ gì đó, nghe thấy có động tĩnh liền chậm rãi ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời Dung Duyệt chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, trong lòng như nổi trống.

Trời đất ạ, đây có phải là thế giới tìиɧ ɖu͙© người lớn nữa không? Là một xử nữ lớn tuổi, cô đỏ mặt và hơi sững sờ, có chút ngốc nghếch. Đến lúc này, cô mới nhận ra rằng trong thời hiện đại ngày nay, với sự phát triển của Internet và sự tiến bộ của khoa học công nghệ, con người dần dần đã nảy sinh sức đề kháng với những bức ảnh tuấn nam mĩ nữ, nhưng cho đến khi người thật xuất hiện trước mặt mình, thì sức chống cự thật vất vả mới xây dựng được đã ngay lập tức liền tan rã sụp đổ.

“Cô Dung.” Anh chậm rãi đứng lên, tiến đến lại gần cô, nhưng cuối cùng cũng dừng lại ở vị trí cách cô hai bước: “Xin chào, tôi tên là Châu Việt, cô có thể gọi tôi là Tiểu Chu.”

Vào thời điểm khi anh đến gần, nhịp tim của Dung Duyệt bắt đầu tăng nhanh bởi một loại cảm xúc khác lạ, cho đến tận lúc anh dừng lại, cơ thể của cô đã cứng đờ, cô ngây người ra nhìn anh với cái cổ cứng ngắc như bị trẹo.