Chương 3.1: Điền thông tin

Dung Duyệt đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ dâng lên: "Thay quần áo và tắm rửa sao...?"

"Đúng vậy, bên trong phòng mát xa có nguyên một phòng thay đồ và phòng tắm vòi sen, cung cấp quần áo dùng một lần cho cô để cô có thể tiếp tục lịch trình cá nhân của mình..." Giọng anh ta dừng lại, nhớ tới từ "an toàn" vừa thốt ra từ miệng cô, nên cho biết thêm: "Mong cô hãy yên tâm rằng cửa của phòng thay đồ và phòng tắm đều có thể khoá trái được, các nhân viên kỹ thuật sẽ sử dụng phòng thay đồ và phòng thay đồ và phòng tắm chuyên dụng dành cho nhân viên. Tương tự như vậy, cửa của phòng mát xa là loại không thể bị khóa lại. Nếu như cô có gặp phải bất cứ chuyện gì nguy hiểm hay cảm thấy không thoải mái, cô có thể bấm chuông báo bên cạnh bàn mát xa, sẽ có nhân viên tiến vào kiểm tra ngay lập tức." Nói xong, dường như còn sợ cô không yên tâm, anh ta tiếp tục nói thêm: "Mặt khác, cần nhắc nhở cô chú ý rằng, cửa hàng đã cấm nhân viên kỹ thuật lén lút tiếp xúc riêng tư với khách hàng, đồng thời cũng cấm bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nhân viên kỹ thuật chạm vào cơ thể khách hàng, vậy nên còn mong cô… xin đừng khó xử với nhân viên kỹ thuật của chúng tôi.”

Đây cũng là lý do tại sao Désir có giá thành thấp hơn so với các tiệm khác, dù sao cũng đã yêu cầu dịch vụ khiêu da^ʍ rồi, gãi không đúng chỗ ngứa thì ai thỏa mãn? Ngay cả khi cửa hàng sợ phải chịu trách nhiệm pháp lý để ngăn cấm các hành vi tìиɧ ɖu͙©, không biết có bao nhiêu người cả trai lẫn gái đã chủ động hiến thân để làm hài lòng khách hàng và để có thêm “thu nhập”.

Mà nguyên nhân của lệnh cấm tại Désir rất đơn giản. Khi một doanh nghiệp hay tập đoàn đã đạt đến một quy mô nhất định, chi phí quản lý và tổn thất do tai nạn ngược lại sẽ cao hơn chi phí lao động - tổn thất của nhân viên, bồi thường do bệnh truyền nhiễm gây ra, do tranh chấp kinh tế hoặc tranh chấp tình cảm gây ra khiến cho hình tượng của công ty bị tổn thất, thua lỗ, thậm chí còn bị khách đưa ra tòa án tố giác mại da^ʍ,… bản thân tập thể tập đoàn thiệt hại đủ đường, xem ra cũng phiền phức vì ăn đủ mệt, lại cảm thấy bỏ hết công việc khởi nghiệp là quên mất gốc rễ, lúc này thì Désir mới được sinh ra.

Mộ Xuân Hàn chỉ ra bằng bút bi những điểm chính trong hướng dẫn dành cho khách hàng một cách có phương pháp, một lúc sau đã kết thúc lời giải thích của mình một cách kiên nhẫn. Dường như đây là công việc anh ta đã làm nhiều lần lắm rồi, sớm đã thành thục sử dụng đúng biện pháp thích hợp.

"Như thế này, đúng, chính là như vậy đó." Mộ Xuân Hàn dừng lại một chút: "Xin hỏi cô có điều gì thắc mắc không? Hay là, cô vẫn còn lo lắng nên vẫn cần phải suy nghĩ lại?"

Vốn dĩ câu nói vừa rồi không thuộc phạm vi ngôn từ của anh ta, nhưng có lẽ bởi vì bản thân Désir nổi tiếng là có lương tâm trong cái ngành vô lương tâm này, nên rõ ràng rất khó để anh có thể dễ dàng thuyết phục một tiểu bạch thỏ đang lo lắng do dự trước khi bước vào cái động tiêu tiền dơ bẩn này.

Ngay cả khi Désir đủ sạch để trở thành nơi “nhập môn”, nhưng cánh cửa này, tốt nhất là có thể không bước vào vẫn đừng nên bước vào.