Chương 12.2: Nơi chưa thể chạm vào (Mát xa 1)

Giọng nói của Chu Việt mang theo một chút run rẩy: “Dung tiểu thư, anh không thể không nói em thực sự rất có thiên phú… Em chạm vào khiến anh cảm thấy rất thoải mái.”

Dường như câu xin tha đó đã phát huy tác dụng, hoặc có lẽ chủ nhân của bàn tay rộng lớn đó cuối cùng cũng không thể gượng nổi sức lực nữa, anh chỉ dùng bàn tay xoa nắn tấm lưng của cô cách một lớp váy cúp bên ngoài, tất cả cảm giác đau đớn do anh tạo ra lúc này đều bị anh quét sạch.

Cô ghé sát vào l*иg ngực anh không ngừng thở hổn hển, khoé mắt mơ hồ bị ép ra một chút ánh lệ, có một cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn: “Em… Em cũng rất thoải mái…”

“Dung tiểu thư.” Giọng nói trầm khàn của Chu Việt mang theo chút sắc thái khác thường: “Em có muốn thử đưa tay vào trong quần áo của anh để sờ xem sao không?”

“Dung Duyệt bị tiếng gọi của anh làm cho hồi phục lại tinh thần, lúc này mới chú ý đến một thứ đồ nóng rực cứng rắn không biết đã chống trên rốn mình từ lúc nào, đầu óc cô nhất thời trở nên trống rỗng: “Em… Em…”

Chu Việt cho rằng cô vẫn đang do dự nên rút một tay về phía trước cởi bỏ bộ đồng phục kỹ thuật viên của mình, giúp cô đưa ra sự lựa chọn.

Lớp vải ngăn cách giữa cô với anh bị rút ra khỏi lòng bàn tay, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô cứ thế đặt trên eo anh, hoàn toàn không giống cái lạnh lẽo như tuần trước mà nóng bỏng đến mức khiến anh không nhịn được khẽ hừ nhẹ một tiếng, nhưng vẫn không thoả mãn dụ dỗ: “Dùng đầu ngón tay của anh, nhẹ nhàng lướt qua làn da của anh…”

Toàn bộ sự chú ý của cô đều đồ dồn về thứ đồ dưới háng của anh, đầu óc như thiêu như đốt không ngừng phát ra tiếng vang ù ù, mặc dù cách mấy lớp vài nhưng cô lại chạm vào, cô thế mà lại chạm vài! Chỉ nghĩ đến đây thôi, tiểu huyệt đã không nhịn được liên tục co rút lại, hạ thân ướt đến mức giống như muốn nhỏ giọt.

Bộ não đã không còn thời gian để xử lý những tin tức dư thừa, cô cử động đầu ngón tay giống như một con búp bê ngoan ngoãn nói gì nghe nấy, chậm rãi cọ xát da gân dọc theo lưng quần của anh.

“Rất… Tốt…” Một cảm giác tê dại lan tràn từ nơi cô vuốt ve, sau đó tụ lại ở bụng dưới, giọng nói của Chu Việt thậm chí còn có chút thay đổi, dươиɠ ѵậŧ đặt ở trên bụng cô càng cứng càng nóng, du͙© vọиɠ được phần bụng mềm mại bao bụng đè nặng, một người chưa trải sự đời như anh cũng bị mê hoặc đến choáng váng đầu óc bởi sự kiều diễm, theo bản năng đung đưa thắt lưng để chiếm được một chút lợi lộc từ cô.

Chu Việt say mê hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ mơ hồ khi hạ thể bị đè ép mang đến, anh tựa cằm lêи đỉиɦ đầu cô, bàn tay nắm lấy eo cô dần dần trở nên không an phận, xoa nắm làn váy vào lòng bàn tay mình, lướt qua phần lưng cô lén lút liếc nhìn bờ mông được bao bọc trong chiếc qυầи ɭóŧ nửa trong suốt dùng một lần.

Khi lòng bàn tay rộng lớn bao phủ lên cánh mông, đầu ngón tay chạm vào cảm giác ướŧ áŧ mà ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không giữ được, Chu Việt cảm thấy mình có thể sẽ phát điên lên mất.

“Đừng…” Cảm giác ớn lạnh xộc lên từ xương cụt khiến cả người cô chấn động, theo bản năng dùng toàn bộ sức lực của bản thân đẩy mạnh anh ra.

Nhưng may mắn thay, cô không cho anh cơ hội phát điên, cả Désir cũng không cho.

Đồng hồ hẹn giờ vang lên âm thanh bao giờ, Chu Việt khó khăn lắm mới ổn định được bước chân, hít thở mấy hơi mới khôi khục lại sự tỉnh táo.

“Dung tiểu thư.” Anh miễn cương nở một nụ cười nghề nghiệp, cười đến cừng đờ, cứng ngắc nói mấy lời khuôn phép: “Lần phục vụ này đã kết thúc, mời em nghỉ ngơi, anh đây sẽ đi chuẩn bị đồ uống cho em.”