Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiệm Mát Xa Chữa Bệnh Sợ Trai

Chương 12.1: Nơi chưa thể chạm vào (Mát xa 1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Yết hầu khẽ nhúc nhích, tiếng ừng ực nho nhỏ vang lên, âm thanh nuốt nước miếng khiến anh hơi lúng túng, cũng có thể là không thể chịu nổi: “… Dung tiểu thư.”

“Vâng?”

“… Nếu em muốn sờ.” Ngón tay Chu Việt nhẹ nhàng đuổi theo những sợi tóc mềm mại đen nhánh của cô để che giấu sự căng thẳng của mình, anh ngừng lại một chút, hạ giọng như muốn dỗ dành: “Thì có thể tuỳ tiện sờ.”

Chỉ với mấy chữ đã khiến Dung Duyệt đỏ mặt: “Em…”

Dường như đã lường trước được phản ứng của cô, đầu ngón tay đang để nơi sau gáy cô dùng sức đè một cái, dập tắt lời từ chối ở trong ngực mình, tiếp tục nhỏ giọng dỗ dành bằng giọng điệu ngọt ngào: “Suỵt, đừng sợ, cử động ngón tay đi…” Sau một lúc hoảng loạn và do dự, cô vẫn ngoan ngoãn làm theo lời anh, bên môi anh nở một nụ cười, tiếp tục cố gắng không ngừng: “Đúng vậy, cứ như thế, đặt lòng bàn tay lên nữa… Dung tiểu thư, anh rất vui khi được em vuốt ve.”

Lòng bàn tay dán trên sống lưng trượt lên trượt xuống một cách máy móc, anh nhắm mắt lại, lúc mở ra một lần nữa, tầm mắt nhìn về phía đồng hồ đếm ngược đặt trên mép bàn.

“Dung tiểu thư, anh có thể chạm vào em được không?” 6 giờ, thời gian vẫn còn sớm, Chu Việt không nhịn được nuốt nước miếng một lần nữa, hình như hôm nay anh rất dễ bị khát.

Không đợi Dung Duyệt trả lời, anh đã nói tiếp: “Nếu không chạm vào em, anh không thể mát xa cho em được.” Gần như cùng một lúc với khi cô đồng ý, anh đã áp sát cơ thể cô vào người mình, một chút khoảng cách cuối cùng đã biến mất. Anh cúi đầu xuống, tầm mắt vô tình quét qua ngực cô, bên dưới lớp váy cúp không dệt là chiếc áσ ɭóŧ ren màu trắng.

Tiếng tim đập lập tức trở nên lớn hơn nữa, anh nhanh chóng chuyển dời tầm mắt, bàn tay to lớn dừng lại trên eo cô, khẽ vuốt ve trong phút chốc rồi nắm chặt thành nắm đấm, khớp xương ngón tay cái mát xa từ dưới lên trên rồi lại từ trên xuống dưới dọc theo các cơ bắp anh đã được học.

“Thả lỏng một chút, đừng quá căng thẳng, đúng rồi, chứ như vậy, từ từ quen với tay của anh…” Chu Việt mát xa càng lúc càng mạnh, giống như cũng đang giúp bản thân mình chuyển dời sự chú ý: “Em quá căng thẳng, cơ bắp căng chặt một thời gian dài rất dễ dẫn đến co rút.”

Nhưng rõ ràng, Dung Duyệt đang run rẩy vì một cảm giác khác.

Bàn tay của người đàn ông vốn đã vừa cứng rắn vừa mạnh mẽ, hơn nữa dường như anh cũng không còn nhiều tinh lực để kiểm soát lực đạo của mình nữa. Cùng với sự chuyển động các khớp xương của anh, cơ lưng căng thẳng của Dung Duyệt cũng bị ép mở rộng ra, từ cơ lưng rộng đến cơ vuông thắt lưng. Cơ thể chưa từng được rèn luyện hoàn toàn không thể chịu được sự xoa nắn đột ngột của anh, cảm giác đau đớn chạy dọc theo xương sống xông thẳng vào đầu, hơi thở mắc kẹt hơi cổ họng khiến cô nghẹn đến đỏ mặt, nhất thời đau đến mức khiến cô không còn sức lực để căng thẳng.

Nhưng Chu Việt lại nghĩ rằng cô đang xấu hổ nên nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, anh chỉ đang giúp em thả lỏng cơ bắp.”

Dung Duyệt rất muốn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng bản năng cơ thể lại khiến cô muốn cắn anh một cái, trước mắt lúc đen lúc trắng, cô cắn chặt răng, rêи ɾỉ nói: “Nhẹ một chút…”

Lòng bàn tay đặt sau thắt lưng anh vô thức gập lại, đầu ngón tay không ngừng cào gãi làn da sau eo anh, kɧoáı ©ảʍ mơ hồ trào dâng từ vùng da đó rồi lan tràn về phía trước, chảy qua cơ bụng đang bị bộ ngực mềm mại của cô áp sát vào, biểu cảm ẩn nhẫn và câu xin tha phát ra từ trong cổ họng đâm thẳng vào đầu óc anh.
« Chương TrướcChương Tiếp »