Chương 10.7: Đặc điểm: H trần trụi, H succubus

Dưới thân không hề dừng lại, succubus đã sắp mất đi ý thức vì tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt, cô chỉ thấy anh mỉm cười trầm thấp ở bên tai cô, nói những lời dụ hoặc:

“Dung Dung của anh, em là của anh…”

“Em thích anh, đúng không? Em phải thích anh…”

“Chỉ có anh mới có thể chơi tiểu huyệt của em, chơi cả đời…”

Một giây cuối cùng trước khi ý thức rời đi, cô cảm thấy tiểu huyệt lại bị đâm mạnh đến tận đỉnh hai cái nữa, sau đó là một cảm giác dính nhớp ấm áp lan thâm nhập và khuếch tán ra, từng đợt từng đợt tưới vào trong cơ thể cô, cô buộc phải cao trào, co rút mυ"ŧ uống, dung nạp cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia vào trong người.

Ánh mặt trời vừa mới hừng sáng, thậm chí còn chưa mở mắt ra nhưng Chu Việt đã biết dưới thân mình chắc chắn là một đống bừa bãi.

Giấc mơ hôm nay thực sự quá mức da^ʍ mĩ, anh đè cô gái nhà hàng xóm ở dưới người tuỳ tiện đòi hỏi những thứ mình muốn, cảnh tượng trong mơ đã phóng đại tâm tư xấu xa và chấp niệm dơ bẩn của anh. Tiểu ác ma tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị anh đè nặng dưới thân “chơi” đến mức nước mắt nước mũi đầm đìa, đến cả việc nói chuyện cũng không thể nói một câu hoàn chỉnh. Anh đã không thể đếm được bao nhiêu lần mình đè lên người cô và đòi hỏi trong giấc mơ, “chơi” đến mức cuối cùng cô gái nhỏ cũng phất đi ý thức, còn anh giống như một con dã thú động dục ôm búp bê chỉ để ý đến việc lắc lư hạ thân, bắn vào trong tiểu huyệt ấm áp căng chặt của cô hết lần này đến lần khác.

Mặc dù cảm thấy xấu hổ nhưng đó lại là một giấc mơ đẹp chỉ có thể gặp không thể cầu.

Chu Việt chưa đã thèm nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ, sắc mặt dần dần đỏ bừng, thứ đồ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính nhớp dưới háng không ngờ lại dần dần thức tỉnh.

“A ưm…” Tiếng rên nỉ mềm mại nhẹ nhàng vang lên, cả người Chu Việt chấn động, đứng sững người.

Anh không thể tin nổi mở to hai mắt, nâng người lên cúi đầu nhìn xuống dưới thân mình.

Chăn bông sớm đã bị đá xuống dưới giường, em gái hàng xóm Dung Duyệt đang nằm nhoài trên đùi anh, cái miệng nhỏ nhắn cách một lớp qυầи ɭóŧ ngậm lấy qυყ đầυ anh, vô thức mυ"ŧ vào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuyên qua qυầи ɭóŧ dính vào giữa hai chân anh, đồng thời cũng dính vào mặt cô… Nhiều hơn nữa, chỉ sợ toàn bộ đã bị cô vào trong bụng theo bản năng.

Vật cứng lúc nãy vẫn còn đang chậm rãi cương cứng gần như muốn xuyên thủng lớp qυầи ɭóŧ ngay lập tức, căng phồng và muốn đẩy vào trong miệng cô.

Cả người Chu Việt gần như bị dọa cho ngơ ngác ngay tại chỗ, đến cả nhúc nhích cũng không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, nhưng người con gái anh ngày nhớ đêm mong lại khẽ động đậy lông mi, tàn nhẫn hút lấy côn ŧᏂịŧ nghiệt ngã của anh: “Dung Dung không thể ăn được nữa… Bụng no lắm… Anh Chu…”

Anh cho rằng người con gái đang mơ thấy đồ ăn, ngón tay run rẩy muốn cẩn thận đỡ cô sang một bên, nhưng không ngờ ngay khi ngón tay vừa với chạm vào Dung Duyệt thì cô đã mở mắt ra, ấm ức nhìn anh: “Anh Chu, Dung Dung giúp anh khẩu giao xuất ra, anh đừng… Đừng chơi Dung Dung nữa được không?” Cùng với lời van xin nhẹ nhàng mềm mại của cô, đầu óc Chu Việt trở nên trống rỗng, anh trơ mắt nhìn cô móc dươиɠ ѵậŧ tím đen từ trong qυầи ɭóŧ của anh ra như một điều đương nhiên, sau đó vươn đầu lưỡi vẽ thành vòng tròn lên qυყ đầυ anh.

Cảnh tượng ngọt ngào chỉ có thể gặp không thể cầu trong giấc mơ dường như vẫn còn tiếp tục.

Dường như vẫn còn, vẫn luôn tiếp tục.