Chương 10.2: Đặc điểm: H trần trụi, H succubus

Đầu ngón tay lạnh lẽo kia khẽ mơn trớn thân hình rắn chắc của anh, mơn trớn dươиɠ ѵậŧ nóng bừng đã dựng đứng dưới háng anh, sau đó… Xoa nắn nơi anh mê đắm trong những mộng tưởng hàng đêm chứa đầy ngọt ngào của bơ và đường mật.

“Anh Chu.” Sắc mặt Dung Duyệt đỏ bừng, cong ngón tay cắm vào trong hoa huyệt khuấy động, ái dịch sền sệt nồng đậm chảy dọc theo ngón tay xuống lòng bàn tay: “Muốn làm chuyện thoải mái với Dung Dung không?” Cô cầm lấy chất dịch nhầy kia đến gần anh, cười hì hì, hai chiếc răng nanh lộ ra bên ngoài, theo động tác của cô, đầu nhũ nhỏ màu đỏ bị mái tóc che khuất cũng lấp ló lộ ra.

“Là thứ đồ uống ngon lắm đấy.” Cô hôn lên thái dương anh: “Nếu anh ngoan ngoãn uống nó thì sẽ có thưởng.”

Viên thịt tròn trịa mềm mại áp vào ngực anh, thình thịch, thình thịch, tim đập như trống.

Cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, rồi lập tức bị anh ngậm vào trong miệng, hương vị chua ngọt lan tỏa giữa răng môi, hương thơm khiến người khác say mê cũng xâm nhập vào trong tâm trí anh.

Anh trân trọng bất cứ cơ hội nào để được gần gũi cô như thế này, mộng đẹp dễ trôi qua, mà chỉ có trong giấc mộng, cô mới bằng lòng gần gũi với anh như vậy.

Năm ngón tay bị anh mυ"ŧ mát từng cái từng cái một, đầu lưỡi đảo qua đảo lại nơi gốc ngón tay, hàm răng chạm nhẹ vào khớp xương mềm dẻo, anh ngậm lấy thật sâu, ánh mắt dán chặt lên khuôn mặt cô. Cô bị trêu chọc đến động tình, híp mắt lặng lẽ thở dốc, hoa huyệt non mềm vừa mới bị móc qua đè nặng lên côn ŧᏂịŧ nóng bỏng mà cọ xát, cơ thể không nhịn được run rẩy.

Cùng với âm thanh dâʍ đãиɠ nho nhỏ vang lên, Chu Việt rút ngón tay cô ra khỏi khoang miệng, chuyển sang hôn lên lòng bàn tay cô, tựa như không muốn nửa giọt dâʍ ɖị©ɧ rơi xuống đất mà chỉ muốn nuốt toàn bộ vào trong bụng mình.

“Anh Chu…” Cô không thể chịu nổi được nữa, nhỏ nhẹ ghé sát vào tai anh gọi, tựa như một con mèo con không chỗ trú mưa. Anh nhìn thấy một chiếc đuôi mèo đen kéo dài từ xương cụt trên bờ mông nhỏ mũm mĩm vểnh lên của cô, phía cuối là một hình tam giác nho nhỏ.

“Anh Chu.” Thấy anh không phản ứng lại, cô lại nức nở gọi một tiếng: “Dung Dung đói bụng, muốn ăn chim của anh trai.”

Không đợi người đàn ông trả lời, cô đã chống người dậy, lắc lư trượt xuống phía dưới, mãi đến khi chóp mũi cọ vào qυყ đầυ, cô mới cảm thấy mỹ mãn nở một nụ cười ngây thơ: “Em không khách khí nữa đâu!” Vừa dứt lời, cả người Chu Việt bỗng nhiên run lên, anh phải nghiến chặt hai hàm răng với có thể ngăn chặn tiếng rêи ɾỉ ở trong cổ họng.

Nước miếng của Dung Duyệt tí tách tiết ra, đôi môi ngậm chặt lấy qυყ đầυ dươиɠ ѵậŧ để hút lấy nước tinh không ngừng chảy ra từ mã mắt. Số lượng không nhiều lắm nhưng khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ đi vào trong bụng, cô cảm thấy một cổ năng lượng ấm áp dâng trào từ tận sâu bên trong cơ thể, trải nghiệm chưa từng có khiến cô mê say, càng khiến cho cô dục cầu bất mãn, mở to cái miệng nhỏ nhắn ngậm dươиɠ ѵậŧ vào sâu trong miệng, qυყ đầυ nghiền nát đầu lưỡi mềm mại, cọ xát vào nhũ đầu thô ráp rồi trực tiếp chống đỡ nơi cổ họng, cô bị chống đỡ đến mức nước mắt mơ màng nhưng vẫn cúi đầu xuống, nhét nốt bộ phận còn lại của dươиɠ ѵậŧ vào trong miệng.