Chương 7.2: Vẫn chọn Chu tiên sinh

Người ngồi ở phía đối diện cô buông chén trà trong tay xuống, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Có lẽ vận mệnh an bài không ai thích anh là để lại cho em thì sao?”

Bàn tay đang cầm chén trà của Dung Duyệt đột nhiên căng thẳng, cô vẫn chưa thể thích ứng được với những lời âu yếm như vậy, nhưng sau khi suy nghĩ lại, có lẽ mấy lời ngọt ngào này chính là kỹ năng cần thiết đối với công việc của bọn họ, có thể bọn họ đã sớm hình thành thứ phản xạ có điều kiện, lúc bật thốt ra khỏi miệng đầu óc chưa từng suy nghĩ như thế.

“Đã vậy.” Cô cố gắng mỉm cười, thử đáp lại với thái độ như nhau: “Nếu ta không chọn Chu tiên sinh thì có vẻ không thích hợp lắm.”

Sau khi tiễn người rời đi, Chu Việt cũng không vội vàng trở về phòng làm việc mà ngồi lại trên ghế sô pha ở khu vực chờ, một tay chống má ngây ngốc nhìn vào chén trà đã nguội lạnh.

Mộ Xuân Hàn nhìn Chu Việt với vóc dáng cao lớn nhưng lại rụt ngươi trên chiếc ghế sô pha đơn, không nhịn được cảm thấy có chút buồn cười, cậu ta duỗi tay dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ vào cái chuông trên bàn, âm thanh thanh thuý khiến anh hồi phục lại tinh thần nhìn về phía cậu ta.

“Làm tốt lắm, xem ra boss lo lắng thừa rồi!” Cậu ta giơ bảng lịch trình hẹn trước của Chu Việt lên, ngón trỏ nhẹ nhàng búng một cái, tờ giấy phát ra âm thanh giòn giã: “Không ngờ em mà cũng có lúc nhìn nhầm, tiểu xử nữ này thoạt nhìn có vẻ ngây thơ trong sáng nhưng thực tế lại rất dâʍ đãиɠ, đơn giản như vậy khiến anh thuận lợi rồi.”

Thời gian cô hẹn gặp là tám giờ tối thứ sáu hàng tuần, tổng cộng mười lần.

Dựa theo thoả thuận của Chu Việt và Chu Chấn, anh chỉ cần chịu đựng xong mười tuần này, trong quá trình đó không bị Dung Duyệt trách cứ thì có thể tiếp tục con mẹ nó độc thân để chờ người thiếu nữ chân mệnh thiên tử của anh. Chu Chấn dặn dò Mộ Xuân Hàn rằng phải cố gắng hết sức chọn cho Chu Việt một mặt hàng thật khó nên cậu ta đã nhặt tiểu bạch thỏ khiến cậu ta vừa mới nhìn một cái cũng phải run rẩy này, vốn tưởng rằng chưa đầy mười phút thì tiểu bạch thỏ kia sẽ ngao ngán hét chói tai chạy ra ngoài, nhưng có vẻ bây giờ vấn đề này đã khiến cậu ta rối tung lên.

“Thuận lợi…” Chu Việt thu hồi ánh mắt, ngây ngốc nhìn quả quýt nhỏ trong chén trà ở phía đối diện: “Thuận lợi thì không phải, mà là nắm tay.”

Nghe vậy, Mộ Xuân Hàn suýt chút nữa đã bị nước miếng của mình làm cho rằng chết: “Nắm tay? Cô bé kia tiêu tốn hơn một ngàn tệ, trai đơn gái chiếc nhốt chung với anh trong một phòng suốt một tiếng rưỡi mà chỉ nắm tay, sao đó còn vui vẻ chọn anh?” Cậu ta hơi lo lắng ngày mai sẽ bị người tiêu dùng lừa gạt.